Lâm Đàm Đàm ngồi phía sau, đưa tay dựa vào giữa ghế lái và ghế phụ lái, mở to mắt nhìn ra ngoài xe.
Lúc cô tiến vào căn cứ vẫn còn là cuối tháng giêng, chớp mắt đã qua hơn hai tháng, so sánh với đại đa số, dường như cô sống quá sung sướng, an nhàn, chưa từng ra khỏi căn cứ lần nào nên cũng không biết bên ngoài đã biến thành thế nào rồi.
Bây giờ trời vẫn chưa sáng rõ, phóng mắt nhìn, đâu đâu cũng bi thảm, ngoài căn trứ ngoại trừ con đường bị bánh xe lăn qua còn sạch sẽ, những nơi khác có không ít thi thể đang nằm, có cái còn tươi, chắc là đêm qua bị người thủ thành đánh chết, cũng có cái đã cũ, có thể là đã nằm đó nhiều ngày chưa ai xử lý, có con bị chặt tay chặt chân vẫn còn đang giãy dụa, thấy xe chạy ra liền phát ra những tiếng kêu bén nhọn.
Diệp Tiêu nhìn thoáng qua, phẩy tay, cho con zombie còn đang giãy dụa chết luôn.
Ngoại trừ thi thể, trên đất còn có không ít thứ bị bỏ đi, xe bị vứt lại, nhìn về phía xa căn cứ hơn, đồ bỏ đi như thế càng nhiều, xung quanh yên tĩnh, hoang vắng, tiêu điều, phòng ốc ở gần gần xa xa có cửa sổ đen xì, trông như nhà ma.
Sáng sớm, gió lạnh từ bên ngoài rót vào cửa sổ xe, Lâm Đàm Đàm nhìn cảnh tượng tận thế, trong lòng không khỏi cảm thấy tiêu điều.
Diệp Tiêu thấy cô nghiêm túc nhìn ngoài cửa sổ, nói với cô: “Em muốn đổi chỗ để nhìn rõ hơn không?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Không cần. Em ngồi đây cũng thấy rồi.”
Chắc do ngày nào cũng có người xe đi nên đường từ căn cứ đến những thành trấn gần nhất vô cùng rõ ràng, nhưng sau khi vào thành phố, tầm nhìn không rộng, nguy hiểm cũng dần xuất hiện.
Trời còn chưa sáng hẳn, đây là khoảng thời gian náo nhiệt cuối cùng của bọn zombie. Lâm Đàm Đàm nhìn thấy một con zombie chui ra từ một tòa lầu cao ba, bốn tầng, linh hoạt như một con khỉ. Hay trong bóng tối do mấy tòa nhà tạo ra, có một hai bóng dáng lung lay thoáng nhúc nhích, cả tiếng gào của zombie không biết từ đâu truyền đến.
Chó hoang đào bới trong đống rác, chuột lớn đưa đầu vào cống thoát nước nhìn ngó, đại điểu đậu trên nóc nhà phát ra tiếng kêu chói tai.
Tất cả những thứ đó, đều mang đến không khí khẩn trương, nguy hiểm.
Mà thành phố này, chỉ là thành trấn gần căn cứ, có hệ số nguy hiểm thấp nhất, nên người bình thường vốn không thể nào ra khỏi căn cứ, chỉ có thể đi vài vòng ở gần căn cứ.
Diệp Tiêu nhắc chiếc xe phía sau đuổi kịp qua bộ đàm, Giang Hiểu Thiên bắt đầu gõ bàn phím: “Định vị vẫn ở nguyên chỗ cũ, bọn họ không di chuyển, không rời đi.” Anh ta thả hai chiếc máy bay không người lái ra ngoài xe, bắt đầu chụp hình ảnh gần đó.
Lâm Đàm Đàm nhìn ngoài xe một lát, thấy hơi mỏi cổ liền ngồi xuống bên cạnh Giang Hiểu Thiên, nhìn hình ảnh hiện lên trên màn hình.
Rõ ràng… càng nhìn càng thấy hoang vắng, so với hai tháng trước, thành phố này đã tan hoang hơn nhiều.
Mặt trời dần lên cao, zoombie cũng càng khó thấy, nhưng vẫn sẽ có một đám bất ngờ tập tới, như đang tập kích, nhưng đều sẽ bị Diệp Tiêu và nhóm người ở xe sau tiêu diệt trước.
Chiến đấu vạch ra một con đường, năm giờ xuất phát, đến tám giờ mới tiếp cận được.
Nơi đó lúc này đang bị một đám zombie vây quanh, cả con đường bị zombie vây chật như nêm, có thể thấy lũ zombie ngửi được mùi người sẽ không chịu buông tha, dù cho nắng chiếu, xuất diễn đêm của chúng đã qua, chúng vẫn không chịu rời đi.
Mà bên này, xe đến gần cũng khiến chúng nó nghe được động tĩnh, đám zombie tít ngoài cùng đồng loạt quay đầu, sau đó vội vàng chạy vọt tới, điên cuồng kêu “ô… ô…”
Mấy chiếc xe đã mượn địa hình tạo thành một xa trận, Diệp Tiêu và Mai Bách Sinh bước ra, Lâm Đàm Đàm không ra ngoài, cô nhìn zombie mặt mày mục rữa, dữ tợn chạy như điên ở trước xe, cảm thấy hơi kinh hãi vì tốc độ của chúng, quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái, cự ly mấy chục mét đã bị kéo gần lại.
Nhưng sự thật là bọn nó chưa tới gần đã bị dị năng vô hình đánh bay ra ngoài, có mấy con bổ nhào đầu lên xe cũng nhanh chóng bị giết chết.
Từng đợt gió xoáy cuốn đàn zombie lên cao, từng đường hỏa diễm, lôi điện cũng bổ vào giữa bầy zombie.
“Quát! Quát!” Tiếng chim lúc này vang lên, Lâm Đàm Đàm lập tức ngẩng đầu nhìn. Trên trời có mấy con đại điểu đen như mực vờn quanh, như hổ rình mồi người sống trên mặt đất, trên cao hơn nữa còn có mấy con vừa giống chó vừa không giống chó, dường như đang chờ thời cơ tấn công.
Mé, cái này người thường đỡ sao nổi. Nhưng sức chiến đấu của hai tổ chiến đấu, thêm Diệp Tiêu và Mai Bách Sinh quá mạnh mẽ, dị năng và đạn dược không ngừng tuôn ra, nhanh chóng chém zombie như rạ, chim trên trời cũng bị bắn rơi xuống.
Bỗng dưng, sau lưng truyền đến tiêng zombie gầm gừ, Lâm Đàm Đàm xuống xe, nhìn thấy trên đường phía sau đột nhiên có một đám zombie chạy ra.
“Thổ hệ, ngăn chúng nó lại!” Có người hô, vài người thổ hệ lập tức dựng thẳng tường đất.
Lâm Đàm Đàm khẽ nhíu máy, dưới chân khẽ giẫm một chút, trên đường đột nhiên dâng lên một tường đất khổng lồ, bức tường này còn nhanh chóng cao lên, trong vài giây đã cao đến ba, bốn thước, còn tiếp tục cao lên nữa, bức tường cũng thực rộng, che lấp cả con đường.
Mấy người thổ hệ đang cố gắng dựng tường đất ngơ người.
Bọn họ trơ mắt nhìn tường đất cuối cùng cao tới bảy, tám thước, lúc trước tường đất có thể tạm thời ngăm zombie, nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị bọn nó chồng lên nhau như xếp la hán đè ngã, nhưng tường cao bảy, tám thước…. chắc chắn không thể bị đè sập trong giây lát.
Uy hiếp từ phía sau vừa được trì hoãn, zombie phía trước cũng đã bị giải quyết kha khá rồi.
Trên đất toàn là xác zombie, xe không chạy được. Hai người mộc hệ tạo ra dây mây, nhanh chóng dời xác zombie trên đường để xe có thể đi qua.
Bọn họ nhanh chóng đến nơi Hàn Anh bị bao vây. Đây là một ngân hàng, cửa lớn bị đóng từ bên trong, cửa cuốn cũng bị kéo xuống, nhưng lúc này cửa thủy tinh bên ngoài lẫn cửa cuống sắp bị zombie đập hỏng rồi.
Diệp Tiêu xử lý những con còn lại, liên hệ với Hàn Anh, trong ngân hàng nhanh chóng có người đáp lại, Diệp Tiêu thẳng tay dùng vài đợt phong nhận chém cửa lớn, làm lộ ra tình huống trong ngân hàng. Một cỗ thi thể nằm trên mặt đất đầy máu, trong quầy có vài nam nữ đi ra, tay cầm súng, trên người cũng dính đầy máu, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn những người bên ngoài.
Diệp Tiêu nhìn người đàn ông đi tuốt đằng trước, Lâm Đàm Đàm cũng nhìn anh ta, là một người đàn ông cao khỏe, chắc cùng tuổi với Diệp Tiêu, chỉ là mặt mày râu ria, tóc tai hỗn độn, cẩu thả từ đầu đến chân, thoạt trông cực kỳ tang thương.
Đối mặt với Diệp Tiêu một đường giết tới mà trên người giống như không dính chút tro bụi, phản phất như người ở hai đời.
Diệp Tiêu nhìn thấy anh ta, nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng: “Hàn Anh.”
Hàn Anh nhìn Diệp Tiêu, nhếch mép cười, đấm anh một cái: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng tới!” Nói rồi hai người ôm chặt nhau.