Lâm Đàm Đàm mở to hai mắt, có cảm giác hết đường chối cãi: “Em không có, em không...”
Diệp Tiêu không tin, vẻ mặt buồn bã như rút kinh nghiệm xương máu, còn rất tự trách: “Say rượu nói lời thật, nếu không nhờ hôm qua em nói ra anh cũng không biết trong lòng em hoang mang đến vậy, là do anh không tốt.”
Lâm Đàm Đàm muốn hộc máu, cô thật sự không có ý đó, không hề cảm thấy oan ức gì hết.
Nhưng Diệp Tiêu đã dẫn người của tổ xây dựng lên sườn núi, nhóm kỹ sư đưa ra một số bản thiết kế cho họ xem, Diệp Tiêu hỏi cô: “Em thích cái nào?”
Cô rối rắm, Diệp Tiêu nói: “Chọn không được à? Vậy anh chọn.” Anh chọn bản thiết kế có sân, sân rất sộng, vấn đề là có một phòng ngủ một phòng khách!
Sân to thế mà phòng thì nhỏ, không thấy lãng phí ư?
Không đúng, trọng điểm là không chỉ ở cùng nhau, còn muốn ngủ chung nữa à?
Lâm Đàm Đàm bị tiến độ này làm cho sợ hãi.
Lúc trước tuy nói là ở cùng nhau nhưng trong căn biệt thự còn có những người khác, còn là mỗi người một phòng, cùng lắm thì tối ngồi lại với nhau.
Giờ việc này lại thành nguyên nhân, bây giờ muốn...
Bây giờ cô đã vượt qua chướng ngại tâm lý, chấp nhận chuyện Diệp Tiêu là bạn trai, nhưng tiến độ này cũng quá nhanh rồi!
Mặt Lâm Đàm Đàm càng rối rắm, mặt nhăn thành bánh bao, muốn nói lại thôi, trông như một cô vợ nhỏ, Diệp Tiêu thấy thế càng vui, để đám kỹ sư dẫn người khởi công, sau đó giống như mới phát hiện vẻ mặt đau khổ của Lâm Đàm Đàm.
Anh thân thiết hỏi: “Cơ thể còn khó chịu à? Còn di chứng say rượu hả?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Không có, chỉ là...”
Diệp Tiêu u ám nói: “Vẫn không muốn ở chung với anh? Anh biết anh còn làm chưa đủ, khiến trong lòng em còn chần chừ.”
“A, không phải, không phải, em không có chần chừ, anh cũng không phải làm không tốt.” Lâm Đàm Đàm gãi mặt, do dự một lát xong túm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Em sai rồi.”
Diệp Tiêu liếc cô: “Sai à? Sai rồi?”
“...” Lâm Đàm Đàm nhỏ giọng nói: “Em không nên nói bừa anh với Bạch Trừng có gì gì đó.”
“Chỉ là nói bậy, không phải nghĩa bừa?”
“...!Không nghĩ bừa nữa.”
Diệp Tiêu nhìn cô một lát như đang đánh giá độ tin cậy trong câu nói kia của cô, sau đó lại nói lời thấm thía: “Tiểu cô nương, suy nghĩ ngay thẳng một chút, đừng thấy người ta đi gần nhau một chút liền cảm thấy giữa bọn họ có gì đó, còn nữa...” Diệp Tiêu nghiến răng: “Anh không kỳ thị đồng tính nhưng bản thân anh tuyệt đối không phải đồng tính, biết chưa?”
Lâm Đàm Đàm đỏ mặt, cô đương nhiên biết là anh không phải đồng tính.
Có đảng lý trí đã khảo chứng, vì người đàn ông đã cùng Diệp Tiêu vào sinh ra tử, tâm ý tương thông là Bạch Trừng nên giữa họ mới sinh ra tình cảm đặc biệt...!Thôi quên đi, đều là chuyện đã qua, nghĩ lại cũng chẳng được gì, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em hiểu rồi, biết rồi.”
Diệp Tiêu lại nói: “Anh chỉ thích một mình em, hiểu chưa?”
Mặt Lâm Đàm Đàm càng đỏ, tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc: “Rõ rõ.”
Rốt cuộc Diệp Tiêu cũng vừa lòng, nói mình có việc phải đi.
Lâm Đàm Đàm tròn mắt, nhìn anh rồi lại nhìn tổ xây dựng bên kia, không phải nói sẽ ở chung với nhau hả?
Cô không biết Diệp Tiêu vừa tỏ vẻ nghiêm trang rời đi vẻ mặt đã có chút thay đổi, sau đó lén lấy một quyển sách nhỏ từ túi áo ra.
Cuốn sách này xét về chất lượng in ấn lẫn loại giấy đều thuộc dạng sách đẳng cấp thấp, mặt bìa vốn là tên sách về tình yêu gì đấy, nhưng đã bị Diệp Tiêu xé hết.
Cuốn này lẫn lộn trong đống sách lần đó họ đánh phá một hiệu sách, dọn hết sách kinh tế, gieo trồng, quản lý, vệ sinh gì đó trong cả tòa về.
Diệp Tiêu lật một tờ, tiêu đề trên đó viết rõ: “Bạn gái là hủ nữ, làm sao đây?”
Trước đây anh mới biết đôi mắt hủ nữ đáng sợ thế nào, qua quyển này anh cảm thấy cô gái nhỏ nhà anh bệnh không nghiêm trọng lắm.
Trong này có viết nếu bạn gái hủ người khác thì thành hủ chung với cô, đồng ý với tất cả quan điểm của cô ấy.
Nếu cô ấy hủ bạn, vậy chúc mừng bạn, vẻ ngoài của bạn nhất định tuấn lãng bất phàm, khí chất xuất chúng.
Trong tình huống này tốt nhất là phải làm rõ tính hướng của bản thân, hơn nữa phải có hành động chứng minh bạn là trai thẳng, nếu không bạn vĩnh viễn không biết lúc bạn đang cố gắng chứng minh năng lực bạn trai thì bạn gái bạn đang âm thầm cảm thấy bạn xứng đôi với một bạn nam xinh xắn nào đó.
Diệp Tiêu không nhịn được run lẩy bẩy, sờ sờ mặt mình.
Anh tự nhận dáng vẻ mình không tệ, hơn nữa lúc trước Đàm Đàm cũng nói anh càng ngày càng đẹp.
Cho nên anh không chỉ không thể quá gần gũi với nữ giới, khiến cô ấy nghi ngờ anh có khuynh hướng thích người khác, còn phải chú ý không được gần gũi với nam giới luôn, mắc công cô lại âm thầm ghép đôi, lúc nào cũng phải nhắc nhở cô sự thật mình là trai thẳng nữa.
Diệp Tiêu căng mặt, nhớ kỹ từng thứ, muốn trị cái bệnh ghép đôi anh với người khác của cô, gánh nặng đường xa.
Còn phần ở chung...!khụ khụ, hù cô chút thôi..