Lâm Đàm Đàm không biết mọi người đang bị sốc, nghĩ đến vấn đề ban nãy: “Hàn Anh đang ở đâu? Các anh muốn xử trí gã thế nào?”
Bạch Trừng liếc sang Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nói: “Anh có mấy câu muốn hỏi anh ta, em muốn đi cùng không?”
“Có được không? Em đi nữa.
” Lâm Đàm Đàm lập tức thả con chuột trong tay xuống, nói với đám động thực vật biến dị lát nữa cô sẽ về, sau đó theo Bạch Trừng rời đi.
Hàn Anh ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh, đây vốn là phòng làm việc, không lớn lắm, nhưng lúc này trong phòng chỉ có một cái đèn nhỏ, cả phòng tối om om, cửa sổ khép chặt, Hàn Anh nằm trên đất, dị năng giả mộc hệ đang chữa trị cho gã.
Thấy họ đến, người trị liệu vội báo cáo: “Đội trưởng Diệp, phó đội trưởng Bạch, Lâm Tiểu Thư, anh ta còn chưa tỉnh, tình huống không mấy khả quan.
”
Bạch Trừng hơ đèn về phía người đang nằm trên đất, Lâm Đàm Đàm lúc này mới thấy rõ Hàn Anh đã mất đôi chân, chỉ còn lại một chỗ hổng, người nửa chết nửa sống.
Cô bước đến gần, một sợi dây màu lục chạm lên người gã, lát sau cô nói: “Vết thương rất nặng, hơi thở mong manh, không chịu được bao lâu nữa đâu.
”
Nếu muốn cô cứu cô vẫn có thể cứu được, nhưng sao cô lại phải cứu gã?
Nhớ tới ban nãy Diệp Tiêu nói muốn hỏi gã mấy câu, cô nói: “Em có thể khiến anh ta tạm thời tỉnh lại, Diệp Tiêu, anh muốn không?”
Diệp Tiêu hỏi: “Có khó không?”
“Không khó.
” Lâm Đàm Đàm lập tức trị liệu cho Hàn Anh.
Hàn Anh chỉ còn lại mấy hơi, Lâm Đàm Đàm đưa một lượng lớn năng lượng
.