Triệu lão thái thái sửng sốt một chút: "Tiền ở đâu ra vậy?"
Triệu Tứ Đản tiếng nói thanh triệt: "Nương nói phải dùng tiền đổi củ cải."
Triệu lão thái thái luôn cảm thấy là lỗ tai mình nghe lầm, tiểu xướng phụ không biết xấu hổ như tức phụ lão đại kia năm trước lúc nạn châu chấu hoành hành, ở trước cửa nhà cũ khóc lóc la lối, chỉ để kéo đi hai mươi cân hạt kê và bột kiều mạch ở trong hầm, dù sao là một đồng cũng không đưa.
Chính là sợ tiểu xướng phụ này lại tới nhà cũ gây chuyện, cho nên ban đêm ngày hôm qua bà mới lén lút tặng ba cân hạt kê qua đó.
"Bà nội, cháu đi trước."
Triệu Tứ Đản đi ra ngoài, lại bị gọi lại.
Triệu lão thái thái không phải người thích chiếm tiện nghi, một văn tiền ít nhất có thể mua được ba cân củ cải, mấy củ bà mới cho không đáng ba cân, hơn nữa, bà luôn cảm thấy tức phụ lão đại đang giấu âm mưu nào đó.
Bà trả lại bốn đồng tiền, Triệu Tứ Đản chết cũng không chịu nhận: "Nương biết con không đưa tiền thì sẽ đánh chết con."
Triệu lão thái thái biết tức phụ lão đại thường xuyên đánh hài tử, bà xoay người đi vào trong sân hái một nắm đậu que, lại mò một quả trứng từ trong ổ gà đưa qua: "Được rồi, mau đi về đi, nhìn chướng mắt!"
Triệu Tứ Đản nhìn thấy trứng gà, tròng mắt đều trợn tròn.
Trước kia trứng gà trong nhà đều vào trong bụng, hắn sẽ nhân lúc nương không chú ý, nhặt vỏ trứng ở trên mặt đất lên liếm thử, trên vỏ trứng có chút hương vị nên hắn cứ liếm hoài liếm hoài...... Hiện tại nương đã trở nên tốt hơn, không biết cái trứng gà này có thể cho hắn ăn một ngụm nhỏ hay không......
Triệu Tứ Đản ôm một đống rau trở về.
Trình Loan Loan nhìn thấy một đống rau trong tay hắn, chạy nhanh nhận lấy: "Bà nội con đưa à?"
"Bà nội nói không thể để nương chịu thiệt được." Triệu Tứ Đản cười hì hì, từ túi áo lấy ra một quả trứng gà tròn tròn, "Nương, trứng gà!"
Thời đại này, trứng gà chính là thứ tốt, người trong thôn không nỡ ăn, cất lại chờ đến khi họp chợ sẽ đổi chút dầu muối trở về.
Trình Loan Loan nghiên cứu một chút ký ức của nguyên thân, tức khắc mặt đen lại.
Nửa tháng trước khi trong nhà còn có gà, mỗi ngày một quả trứng gà đều vào bụng nguyên thân, trong nhà có thai phụ có hài tử, nàng không hiểu sao nguyên thân có thể thoải mái ăn trứng gà được...
"Nương......" Triệu Tứ Đản cả gan mở miệng, "Con có thể ăn một miếng trứng gà nhỏ được không, chỉ một miếng nhỏ xíu thôi..."
Hắn thật sự không phải tham ăn, hắn chỉ muốn nếm thử hương vị của trứng gà như thế nào mà thôi.
"Đương nhiên có thể." Trình Loan Loan gật đầu, "Con đi ra ngoài chơi đi, đợi lát nữa nấu xong sẽ kêu con."
Ngô Tuệ Nương bận rộn cắt thịt con thỏ, không biết vì sao, nàng ấy luôn cảm thấy con thỏ này trở nên to hơn, lúc ở trên núi chỉ là một con nho nhỏ, lúc này sau khi lột da lại cảm giác ít nhất còn năm sáu cân, nàng ấy cắt thịt thỏ xong đặt ở trên bệ bếp, cẩn thận hỏi: "Nương, thịt thỏ muốn nấu thế nào ạ?"
Trù nghệ của Trình Loan Loan giới hạn trong cơm chiên trứng, không biết làm cũng không đại biểu không biết ăn, hơn nữa lý luận tri thức của nàng rất phong phú.
Nhưng trong nhà này không có gia vị, đến dầu muối cũng không có.
Con thỏ rất béo, có thể ép ra mỡ, muối chỉ có thể mua một bao ở thương thành, sau đó lặng lẽ đổ vào trong bình đựng muối, ngay sau đó, nàng lại nhanh chóng mua một ít vỏ quế bát giác hương diệp ở thương thành, tiện tay đặt ở trên bệ bếp.
Trình Loan Loan đứng ở bên cạnh chỉ huy: "Trước tiên rán cho ra mỡ, sau đó bỏ mấy cái lá cây này vào xào cho thơm...... Đây là ta mới nhặt được ở trên núi, nghe nói rất thơm, nấu ăn hẳn cũng sẽ rất ngon, đừng hỏi nhiều như vậy, dựa theo lời ta nói mà làm."
Ngô Tuệ Nương nào dám hỏi nhiều.
Chỉ chốc lát sau, nhà bếp liền truyền ra mùi thơm của thịt...