Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 270

Mắt Triệu Nhị Cẩu chuyển động, hai tay dâng lưỡi liềm lên: "Đây là nông cụ dùng để cắt lúa, Thẩm thiếu gia có muốn xuống dưới này thử một lần không?"

Thẩm Chính chính là hài tử có tính ham chơi, không hào hứng được với việc gì quá một khắc, hắn ném lá cây xuống đất, nhảy xuống ruộng đi về phía Triệu Nhị Cẩu mới vừa đến trước mặt, hắn còn chưa sờ được đến lưỡi liềm, đột nhiên cảm thấy dưới chân vướng vướng cái gì, cả người lập tức ngã nhào về phía trước, trên mặt đất tất cả đều là gốc rạ, nếu không phải có Triệu Nhị Cẩu đúng lúc che ở phía trước, gương mặt này của hắn khẳng định sẽ bị gốc rạ cào xước.

"Ai dà, Thẩm thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Triệu Nhị Cẩu vội vàng đỡ hắn dậy, vẻ quan tâm trên mặt nhìn kiểu gì cũng thấy giả dối.

Thẩm Chính tức chết: "Triệu Nhị Cẩu nhà ngươi được lắm, dám ngáng chân ta, ta thấy ngươi chính là muốn tìm chết."

Triệu Nhị Cẩu vẻ mặt vô tội: "Ngoài ruộng nơi nơi đều là gốc rạ, Thẩm thiếu gia hẳn là vấp phải chúng nên mới ngã, đất ruộng không bằng phẳng, không thích hợp cho Thẩm thiếu gia ở lâu, ngài vẫn nên trở về đi."

Thẩm Chính cũng muốn về, nhưng hắn có thể về sao?

Trình Loan Loan âm thầm trừng mắt nhìn Triệu Nhị Cẩu, nếu vừa rồi không kiểm soát được phương hướng, Thẩm Chính ngã lên đống rạ kia thì khẳng định là lớn chuyện.

Nàng đi qua đó, chậm rãi nói: "Thẩm thiếu gia, nơi này không phải là nơi để chơi đùa, ngài hoặc là về trong sân tách hạt lúa, hoặc là đi theo Tứ Đản nhặt lúa đi, nhặt đủ năm cân thì xem như ngài hoàn thành nhiệm vụ."

Mặt Thẩm Chính đen kịt, hắn một chút cũng không nghĩ đến việc ở lại chỗ này!

Nhưng thôn phụ này sắc mặt lạnh lùng, nàng được cha hắn giao phó, lấy lông gà làm lệnh tiễn, không hề cố kỵ thân phận của hắn.

Hắn thở phì phì theo Triệu Tứ Đản đi nhặt bông lúa.

Bông lúa rơi rải rác trong đống rạ, phải nhặt từng bông bỏ vào cái sọt sau lưng.

Thẩm Chính mới nhặt mấy bông liền cảm thấy cái động tác liên tục khom lưng rồi đứng dậy này thật sự quá mệt mỏi, eo hắn đau đến mức muốn gãy ngang.

Hắn liếc nhìn Triệu Tứ Đản đang đi phía trước, nảy ra một ý hay, liền bước nhanh qua đó, đưa tay hốt một nắm lúa nhét vào sọt của mình.

Cái sọt phía nhau đột nhiên nhẹ hẫng, Triệu Tứ Đản quay đầu lại, hai mắt trợn tròn: "Thẩm thiếu gia, ngươi đang làm gì đó?"

Thẩm Chính cười lạnh, tiếp tục lấy lúa từ sọt của hắn.

"Grào..."

Một tiểu tử cao tới đầu gối từ trong ruộng xông ra.

Lông màu tro, đôi mắt hình tam giác màu xanh lục, vẻ mặt trông rất hung dữ.

"Có sói!"

Thẩm Chính trừng lớn đôi mắt, quay người bỏ chạy.

Tiểu Đốm đuổi theo bắt lấy đùi hắn, há mồm cắn vào cái áo choàng.

Thẩm Chính sợ tới mức mặt tái nhợt, ngã lăn trên bờ ruộng.

"Tiểu Điểm, đừng cắn người." Triệu Tứ Đản chạy lên: "Đây là Thẩm thiếu gia, là khách của nhà chúng ta, ngươi không được làm thế."

Hắn sờ sờ đầu của Tiểu Điểm.

Tiểu Điểm lập tức buông Thẩm Chính ra, ngoan ngoãn ngồi xuống kế bên Triệu Tứ Đản. Thẩm Chính trợn mắt, há hốc mồm.

1

Mẹ nó, đây có phải là một con sói không? Làm thế nào mà nghe lời như chó con vậy? Không lẽ là nhận thức của hắn bị lệch lạc?

Hắn đứng dậy, tiến lên một bước.

"Grào..."

Tiểu Điểm lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Triệu Tứ Đản, trông bộ dáng như sắp nhào qua tới nơi.

Thẩm Chính lại ngã trên đất lần nữa.

Triệu Tứ Đản đi qua, đem lúa trong sọt của Thẩm Chính lấy về, mở miệng nói: "Nương ta có nói qua, việc của mình thì mình làm, biểu ca ta cũng có nói, cầu người khác không bằng cầu chính mình, Thẩm thiếu gia, ngài nhanh về làm việc đi."

Triệu Tứ Đản mang theo Tiểu Điểm tiếp tục bận rộn.

Thẩm Chính ngồi trên bờ ruộng, tức đến điên rồi, hắn đường đường là Thẩm thiếu gia thế nhưng lại bị một hài tử mười tuổi dạy dỗ, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Hắn dùng chân đá cái sọt ngã lăn, hắn cứ không làm việc đấy, xem Triệu Trình thị có thể làm gì hắn!
Bình Luận (0)
Comment