Ánh mắt Thẩm Chính đỏ bừng, đứng ở trong sân không nói gì, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo lúc ban ngày.
+
"Ùng ục ——"
Bụng Thẩm Chính kêu lên.
Trong nồi còn để lại một phần cơm gạo kê, vốn là thuộc về hai chủ tớ này, Trình Loan Loan bưng ra, đặt ở trên bàn.
Nàng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Ăn no trước rồi nói chuyện sau."
Thẩm Chính căn bản cũng không muốn ăn thứ đồ này, nhưng hắn thật sự rất đói, sắp đói muốn ngất xỉu, hắn đành phải cầm đũa ăn cơm, ăn một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, hắn không để ý đã ăn hơn một nửa chén cơm.
Ở bên cạnh, A Phúc nhìn chằm chằm vào cơm gạo kê mà chảy nước miếng, nước miếng chảy ra bị hắn hút trở lại, kêu thành tiếng.
Thẩm Chính cuối cùng cũng đặt đũa xuống, đẩy nửa bát còn lại sang: "Thật sự làm cho bổn thiếu gia mất mặt, cầm đi ăn."
"Cảm ơn thiếu gia!"
A Phúc vui vẻ cầm chén, ngồi xổm xuống mái hiên ăn.
Trình Loan Loan nhìn lại Thẩm Chính một lần nữa, đứa nhỏ này so với trong tưởng tượng của nàng vẫn có chút tình người, còn có thể cứu lại một chút.
Nàng lạnh giọng mở miệng: "Nhị Cẩu, lấy một bộ xiêm y của con lại đây cho Thẩm thiếu gia thay, Tam Ngưu cũng lấy một bộ cho A Phúc."
Bạn đầu Triệu Nhị Cẩu có hai bộ xiêm y mụn vá thay đổi, sau này đại tẩu làm cho hắn một bộ, huyện lệnh đại nhân ban thưởng một bộ, chẳng khác nào hắn có hai bộ quần áo mới, chính hắn cũng không nỡ mặc quần áo mới, sao có thể lấy ra tặng không cho người ta, vì thế, hắn lấy một bộ quần áo mụn vá đã được khô phơi lấy ra, đưa vào trong ngực Thẩm Chính.
Thẩm Chính rất muốn từ chối.
Nhưng hắn nhìn thấy Trình Chiêu cũng mặc xiêm y đầy mụn vá.
Trình Chiêu chỉ có hai bộ trang phục thư viện màu lam trắng, ở trong thôn mặc quần áo như vậy rất chói mắt, Triệu Đại Sơn chia sẻ bộ quần áo vá của mình cho hắn, trên người Trình Chiêu mặc chính là quần áo của Triệu Đại Sơn, bộ còn lại để thay đổi là do Ngô Tuệ Nương sửa lại quần áo cũ của cha chồng Triệu Hữu Kim đẻ lại, cho Trình Chiêu tạm chấp nhận một chút.
Thẩm Chính cầm xiêm y, buồn bực nói: "Ta muốn tắm rửa."
Trình Loan Loan chỉ ra bên ngoài: "Đi bên kia gánh nước, trở về lại đun nước rồi tắm rửa, sau khi tắm xong thì trải rơm trong sân lên trên sàn nhà chính rồi phủ ga giường lên trên, trải xong là có thể ngủ."
A Phúc đã ăn xong cơm, lập tức xông tới: "Ta làm cho."
Trên người hắn cũng bị thương, mang theo hai cái thùng gỗ lắc lư đi gánh nước.
Mọi người trong sân tiếp tục bận rộn, ngay cả Triệu Tứ Đản nhỏ nhất cũng đang cố gắng đánh lúa tuốt hạt. Trong góc tường một con sói đang nằm, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai dựng thẳng lên, rõ ràng là đang chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Thẩm Chính chỉ muốn nằm xuống ngủ, nhưng trong phòng này chỉ có hai cái giường, còn là loại giường dựng lên bằng ván gỗ, so với ngủ trên mặt đất cũng không có gì khác nhau quá lớn, hắn vẫn không nên kén chọn khiến người ta chán ghét.
Vì thế, quý công tử Thẩm thiếu gia tự mình đi ôm rơm đã tuốt hết hạt, trải gọn gàng trên mặt đất, sau đó trải ga trải lên.
Lúc này A Phúc mang theo hai nửa thùng nước trở về, hai người chủ tớ bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đốt lửa đun nước, nghiên cứu nửa ngày cũng nghiên cứu không ra.
Triệu Tứ Đản thật sự là nhìn không nổi nữa, hắn cầm một cái mồi lửa đi qua, dùng cỏ khô châm lửa, ngọn lửa trong bếp lập tức bốc cháy.
Đôi mắt A Phúc đầy ngôi sao: "Triệu Tứ thiếu gia, ngươi giỏi quá."
Tuy rằng hắn chỉ là nô tài, nhưng vừa sinh ra chính là bạn chơi cùng của Thẩm Chính, lớn lên thì biến thành thư đồng, hắn quả thật chưa từng làm những công việc nặng nhọc này.
Triệu Tứ Đản ho khan một tiếng nói: "Ta cũng không phải thiếu gia, ngươi cứ gọi ta là Tứ Đản thôi, sau khi cỏ khô cháy lên, cho củi khô vào, cho bốn năm cái là gần như có thể đun nóng một nồi nước."
Hắn nói xong lại tiếp tục bận rộn.
Một nồi nước rất nhanh đã đun sôi, lúc tắm rửa, Thẩm Chính cũng lười yêu cầu bồn tắm và bột đậu tắm, có thể rửa sạch bùn đất trên người là được.
Hắn nhanh chóng tắm rửa sạch, rửa xong thì đến lượt A Phúc tắm rửa, sau đó nằm xuống ngủ.
Bên ngoài còn đang bận rộn, nhưng Thẩm Chính cũng không cho rằng chuyện này có liên quan gì đến hắn, hắn nằm ngủ trên mặt đất, A Phúc nằm ở trên hai cái ghế, cả người co lại thành một cục.
Thẩm Chính tức giận nói: "Ngươi nằm ở chỗ đó, ghế nhích tới nhích lui, ầm ĩ muốn chết người."
A Phúc vô cùng uất ức, rõ ràng là tiếng đánh lúa bên ngoài càng ồn ào hơn cơ mà?
Thẩm Chính dịch sang bên cạnh, nhường ra một chút vị trí: "Nằm ở đây ngủ đi."
A Phúc do dự hồi lâu, ngồi xổm ở góc tường ngủ là không thực tế, ngủ ghế sẽ ầm ĩ đến thiếu gia, trên bàn thì Triệu đại thẩm nhất định sẽ có ý kiến... Vậy, vậy thì ngủ cùng thiếu gia?