Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 277

Trong sân nhà Trình Loan Loan.

Ngô Tuệ Nương cúi đầu im lặng làm việc, cố gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tận lực không để vị thiếu gia trong sân chú ý... Tuy rằng nàng là một phụ nhân, nhưng rốt cuộc chỉ mới mười bảy tuổi, hoàn toàn không biết nên tiếp xúc với vị thiếu gia này như thế nào.

Trình Chiêu đang phơi lúa, hạt lúa tối hôm qua mới tuốt ra được phải mang ra phơi nắng. Lúa hôm nay thu hoạch về cũng phải phơi khô, vừa phơi vừa tuốt hạt, không có một khắc thời gian nào dừng tay được.

A Phúc cầm vụt đập liên tục lên cây lúa, ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn về phía thiếu gia nhà mình.

Thẩm Chính ngồi trên ghế, trong tay cầm một chén nước, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Trong lòng hắn đang nghĩ dùng phương pháp gì để hạt lúa rơi ra nhanh hơn, bất kể là dùng bông lúa đập vào chậu gỗ hay là dùng vụt đánh vào cây lúa cũng là thông qua ngoại lực làm cho hạt lúa rơi ra. Vậy nếu dùng bánh xe lăn qua chẳng phải là nhanh hơn, hơn nữa càng dễ dàng hơn sao?

Nhưng bánh xe ngựa lại quá nhỏ, đi qua đi về mười lần chưa chắc đã ép được toàn bộ hạt lúa. Hắn đang nghĩ tới xe ngựa, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện xe ngựa. Không phải là một chiếc xe ngựa mà là ba chiếc, đang chạy chầm chậm từ con đường chính của thôn Đại Hà chạy tới.

Xe ngựa dừng lại trên đường, xa phu nhảy xuống xe, có vẻ như đang tìm nông dân ven đường để hỏi đường, sau đó xe ngựa cách căn nhà nhỏ này càng ngày càng gần.

Thẩm Chính bỗng nhiên đứng phắt dậy. Ban đầu hắn còn tưởng rằng cha hắn phái người tới đón hắn, nhưng mà huyện nha chỉ có một chiếc xe ngựa, cha hắn đến đón hắn khẳng định không phô trương lớn như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ngựa, chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại ở trước cổng nhà Trình Loan Loan.

Bốn người trong viện, chỉ có Ngô Tuệ Nương được coi là chủ nhà. Nàng vội vàng lau tay, đứng lên nghênh đón, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm.

Xe ngựa dừng lại, trong chiếc xe đầu tiên có hai người bước ra. Hai người này đều là một thân hoa phục, đầu buộc vũ quan, thắt lưng treo ngọc bội, đứng ở trên xe ngựa, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh trong thôn.

Trình Chiêu nhận ra được, hai người này là Trịnh Vọng Phong, nhi tử của huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, cùng với đệ đệ thê tử phú thương trấn Bạch Vân Tiền Huy.

Hắn đã bị bức bách trốn vào trong thôn, hai người này còn không có ý định buông tha hắn nữa sao?

Trong hai chiếc xe ngựa phía sau lục tục có người đi ra, Trình Chiêu đương nhiên là nhận ra, những người này đều là học tử của thư viện Nam Phủ.

Toàn thân Ngô Tuệ Nương đều ngây dại, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Trình Chiêu bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn một đám người trước mặt: "Các ngươi đến nơi này làm gì?"

"Trịnh Vọng Phong, Tiền Huy, hai người các ngươi thật đúng là đem từ ỷ thế hiếp người phô diễn đến cực hạn." Thẩm Chính khẽ xì một tiếng: "Trình Chiêu bị các ngươi đuổi ra khỏi thư viện Nam Phủ còn chưa đủ à? Lúc này lại tới đây là để đuổi tận giết tuyệt sao?"

Lúc Thẩm Chính không lên tiếng, căn bản cũng không có người chú ý tới hắn. Hắn mặc y phục chắp vá, hoàn toàn không khác gì mấy nông phu trong thôn, làm sao có thể lọt vào mắt những quý công tử này.

Hắn vừa mở miệng, tất cả ánh mắt đồng loạt quét qua.

Tiền Huy cười to thành tiếng: "Thẩm huynh, y phục này của huynh không tệ đấy, rất tôn lên khí chất của ngươi."

Một đám học sinh đi theo cười vang.

Mấy đại nhân của huyện trấn gần đó đều đưa hài tử nhà mình đến thư viện Nam Phủ đọc sách, vậy nên thân phận của Thẩm Chính cũng không quá nổi bật. Lại thêm trấn Bình An là trấn nghèo nhất, tính hình Thẩm huyện lệnh cũng ôn hòa, Thẩm Chính ở trong thư viện cũng không có người nâng đỡ. Hơn nữa, những người này đều là tùy tùng của Trịnh Vọng Phong, trấn Phượng Hoàng so với trấn Bình An còn phồn vinh hơn, thân phận nhi tử của huyện lệnh trấn Phượng Hoàng trong mắt một đám học tử càng cao quý hơn.

Những người này đi theo Trịnh Vọng Phong, có Trịnh Vọng Phong làm chỗ dựa, đương nhiên dám cười nhạo Thẩm Chính.
Bình Luận (0)
Comment