Phú Quý thẩm đứng bên cạnh lập tức nhéo lỗ tai hắn một cái: "Người khác cãi nhau thì liên quan gì đến ngươi, ngươi ồn ào vậy làm cái gì?"
Triệu Phú Quý hợp tình hợp lý nói: "Triệu đại tẩu tử là quả phụ, giúp quả phụ nói hai câu thôi mà, làm sao vậy?"
Phú Quý thẩm tức đau thấu tâm can, nam nhân của bà quả nhiên là nhớ thương quả phụ Triệu gia đó, giữa ban ngày ban mặt mà dám giúp đỡ Triệu đại tẩu tử, không biết phía sau còn có làm chuyện gì không thể đem ra ánh sáng hay không! Nàng tóm lỗ tai của hắn lôi đi.
Có Triệu Phú Quý mở miệng, những người khác cũng phụ họa thêm vài câu.
"Trương Vô Lại, nếu không thì ngươi gọi Lý Chính tới phân xử đi."
"Lý Chính công chính, nếu thật sự là Triệu đại tẩu tử đoạt đồ của nhà ngươi, chắc chắn Lý Chính sẽ đứng về phía ngươi."
Trương Vô Lại nhổ một ngụm nước miếng, xách theo hai thùng nước bỏ đi.
Trình Loan Loan thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật, vừa nãy đúng là nàng sợ Trương Vô Lại sẽ lấy một tảng đá nện lên ót của nàng.
Nàng nhận ra rằng, bản thân mình thật sự còn quá yếu, ngoại trừ mồm mép nhanh nhẹn, nàng không còn cái gì cả.
Xem ra, nàng phải mua thứ gì đó trong Thương Thành để phòng thân.
Nàng nhìn những người vây quanh nơi này, mở miệng nói: "Đa tạ các vị thím, tẩu tử đã giúp ta nói chuyện."
Lúc nàng nói chuyện, lưng thẳng tắp, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh mặt trời, một chút cũng không giống một thôn phụ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, tại sao lại cảm thấy Triệu đại tẩu tử giống nhưng cũng không giống lúc trước?
Trước kia không phải là chưa từng gặp chuyện này bao giờ, Triệu đại tẩu tử đều vỗ đùi, sau đó ngồi dưới đất gào khóc kêu thiên gọi địa... Thế mà hôm nay lại không thấy khóc lóc gì đã khiến Trương Vô Lại tức giận, việc này không giống phong cách hành xử của Triệu đại tẩu tử nha.
Trình Loan Loan dẫn hai đứa con về nhà.
Dọc đường đi, Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu không dám thở mạnh, sợ bị mẹ hung hăng mắng chửi.
Tới cửa nhà, hai người hít một hơi, nghe thấy mùi vị nồng đậm của thịt và đồ ăn, hai tiểu tử không nhịn được mà rỏ nước miếng.
Trình Loan Loan bưng một chậu nước tới: "Rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Triệu Nhị Cẩu kinh ngạc: "Nương không phạt chúng ta?"
Trình Loan Loan lạnh nhạt nói: "Các con không sai, tại sao ta phải phạt?"
Trương Vô Lại rỗi việc đi kiếm chuyện, liên quan gì tới hai đứa con trai của nàng cơ chứ, chủ yếu vẫn là do mình nghèo, chỉ vì một con thỏ và một thùng nước mà nháo thành như vậy.
Nàng cầm một cái bát không từ trong phòng bếp đi ra, gắp vài miếng thịt kho tàu, để hơn phân nửa chén, đưa tới tay Triệu Tứ Đản: "Con đem đưa qua cho bà đi, nói là cướp từ Trình gia về."
Nguyên chủ đối xử với bốn đứa nhỏ không tốt, toàn bộ đều dựa vào lão thái thái ngầm tiếp tế lương thực, nếu không thì bốn đứa trẻ này lại càng gầy.
Nàng có thể từ một cô bé mồ côi mà phấn đấu trở thành một nữ doanh nhân, đương nhiên hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế. Nếu đã quyết định phải sống tốt, trước tiên cần phải hòa hảo quan hệ với Triệu gia.
Thời cổ đại, sức mạnh của dòng tộc rất mạnh, thôn Đại Hà có hơn một nửa người họ Triệu, phỏng chừng vài hộ phía trên đều là thân huynh đệ. Nếu có quan hệ tốt với Triệu gia thì ở trong thôn này, nàng muốn làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Triệu Tứ Đản cầm bát chạy như điên đến Triệu gia.
Bây giờ đang là buổi trưa, người Triệu gia rất có trật tự, nam nhân đang nghỉ ngơi, nữ nhân may vá giặt đồ, mấy đứa nhỏ đang thu dọn rau dại buổi sáng đào được ở trong sân.
"Bà!" Triệu Tứ Đản chạy vọt vào cửa. "Nương ta bảo cháu đưa tới."
Một chén thịt kho tàu, mùi vị mê người, những đứa nhỏ trong sân đồng loạt ngẩng đầu, hung hăng hít một hơi mùi thịt trong không khí.