Tào Oánh Oánh bị nhốt ở thanh lâu một ngày một đêm, không ăn uống.
Dù có cực kỳ đói nhưng nàng vẫn ăn cơm một cách ung dung thong thả, ăn từng miếng nhỏ một, động tác mang theo sự tao nhã.
"Đại tẩu, cơm tẩu nấu càng ngày càng ngon!" Miệng của Triệu Tứ Đản căng phồng: "Đệ đem mấy miếng thịt kho tàu cuối cùng ta đút cho bọn Tiểu Điếm ăn."
Hắn cầm đĩa thịt kho tàu trên bàn đi vào trong viện.
Mọi người trên bàn ăn tiếp tục ăn cơm, không tỏ thái độ bất mãn hay khác thường nào với hành vi này.
Tào Oánh Oánh có chút hỗn loạn, cho chó ăn thịt là chuyện rất bình thường sao?
Tào gia bọn họ tuy có tiền nhưng hạ nhân trong viện muốn ăn một miếng thịt cũng rất khó khăn.
Có phải do nàng không ra cửa lớn cũng chẳng ra cửa bé, không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài cho nên mới ngạc nhiên như vậy hay không?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, có lẽ những người trong nhà này đều không đơn giản như những gì nàng nhìn thấy bên ngoài, có thể khiến nhi tử của huyện lệnh đại nhân ngoan ngoãn ở lại nơi rách nát như vậy, Triệu thẩm này nhất định rất có năng lực.
Sau khi bữa tối kết thúc.
Thẩm Chính dựa vào ghế trên tiêu thực, hắn nhìn thấy Triệu Đại Sơn chuẩn bị thu chén, vội nói: "Không phải thay phiên nhau rửa chén sao, đúng lúc đã hết một vòng, có phải bây giờ nên đến vị mới tới nhà mình hay không?"
Triệu Đại Sơn tiếp tục làm việc: "Để Tào cô nương nghỉ ngơi một chút, chờ lần sau rồi theo vòng."
Tào Oánh Oánh không nói hai lời bắt đầu thu chén, động tác của của nàng có chút vụng về chồng lén lên nhau, đỡ lấy đi ra ngoài.
Thẩm Chính lôi kéo Triệu Đại Sơn nói: "Để cho nàng rửa chén, xem nàng rửa có sạch hay không?"
Triệu Nhị Cẩu tức giận nói: "Lúc trước huynh đến nhà chúng ta không ai hành hạ huynh như thế mà."
"Hừ, ngày đầu tiên ta tới cơm cũng không có mà ăn, đâu giống như nàng ta, còn được ăn nhiều thịt như vậy." Thẩm Chính bất mãn nói: "Hơn nữa cho tới nay ta vẫn ngủ dưới đất, ngày đầu tiên nàng ta tới đã được ngủ giường, hừ, thẩm thật bất công."
Ở trong cái nhà này, hắn kém bốn anh em Triệu Đại Sơn thì thôi đi, còn kém một người mới tới.
Trình Loan Loan nhéo mặt hắn một cái: "Tiểu Chính, đường đường là nam tử hán không thể có loại tính tình này..."
"Choang!"
Còn chưa dứt lời, tiếng vang chói tai từ trong viện truyền tới.
Một đám người lập tức lao ra.
Liền thấy trong tay Tào Oánh Oánh ôm mười mấy chén, trên mặt đất có mảnh vỡ.
Triệu Nhị Cẩu vội vàng đi qua, cầm lấy mấy cái chén trong tay nàng ấy, nhíu mày nói: "Một lần cầm bảy tám cái là được, chồng nhiều chén lên nhau như vậy chắc chắn sẽ rơi xuống đất."
Trên mặt đất có hai cái chén vỡ, hắn rất đau lòng, giọng điệu không tránh khỏi có hơi nặng nề một chút.
Tào Oánh Oánh buồn rầu nói: "Xin lỗi..."
"Tay có bị thương không?" Trình Loan Loan đi qua kiểm tra một chút: "Không bị thương là tốt rồi, Đại Sơn, con quét sạch những mảnh sứ vỡ ở đây đi, không được để lại mảnh vụn nào."
Nàng nhìn thoáng qua Tào Oánh Oánh tay chân luống cuống, giọng nói dịu dàng: "Cháu lấy chút rau xanh đến hậu viện cho thỏ ăn đi."
Tào Oánh Oánh gật đầu, nàng nhổ hai cây rau trồng dưới đất, mím môi đi tới hậu viện.
Vừa đi qua, nàng đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Lúc này sắc trời còn chưa tối, hậu viện là lều tranh, dê núi nằm trên mặt đất, chỉ một lát sau lại khó khăn bò dậy, đầu vẫn luôn không ngừng nhìn về phía bụng, mà cỏ khô dưới mặt đất toàn là máu.
Tào Oánh Oánh sợ tới mức ném rau xanh xuống đất, chạy vào trong viện: "Thẩm, dê núi chảy máu, rất nhiều máu!"
Trong lòng Trình Loan Loan thình thịch một tiếng, theo lý thuyết, hẳn còn bảy tám ngày nữa dê mới sinh, chảy máu sớm như vậy có lẽ là sinh non.
Sinh non cũng không phải là một chuyện tốt, nếu không may dễ chảy máu nhiều, ở thời này chảy máu nhiều chẳng khác nào tử vong.
Nàng bình tĩnh mở miệng: "Tứ Đản, mau mời vợ Lý Chính đến đây, Đại Sơn mau nấu nước, Tuệ Nương lấy kéo, hơ qua lửa một lúc đi..."
+
Nàng ra lệnh đâu ra đấy, nhanh chóng đi về phía hậu viện.