"Đạt thúc, ngươi đang nói gì thế, chính vì xe bò không đủ dùng nên mới phải mua xe ngựa." Trình Loan Loan mở miệng nói: "Trong nhà buôn bán món kho và vải vóc, hai thứ này đều cần có xe, hằng ngày vẫn luôn làm phiền thúc, việc đồng áng nhà thúc cũng đã chậm trễ không ít. Về sau Đạt thúc cứ dùng xe bò để vận chuyển món kho, xe ngựa thì cho Nhị Cẩu dùng để lo liệu việc buôn vải vóc."
Làm buôn bán từ vải vóc chủ yếu vẫn nhờ ăn phần chênh lệch giá, một ngày phải đi lại ít nhất hai địa điểm, xe bò thật sự là quá chậm, đổi thành xe ngựa thì có thể đến được nhiều nơi hơn, cũng có thể tìm hiểu được thông tin thị trường một cách rõ ràng hơn.
Triệu Đạt xoa xoa tay, lời nói bắt đầu lộn xộn: "Đại tẩu tử...Đều là tẩu khéo tính toán, bằng không một nhà chúng ta mỗi ngày đều khó vượt qua..."
Trình Loan Loan cũng không biết nên nói cái gì.
Thê tử của Triệu Đạt sinh bệnh cũng đã hai, ba năm, luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, dựa vào đống dược liệu mà sống thoi thóp qua ngày.
Hằng ngày, buổi sáng hắn sẽ hỗ trợ chở hàng hóa, buổi chiều buổi tối thì đi làm ruộng, lao động cường độ cao trong nhiều ngày khiến cho hắn so với người cùng lứa thì trông già hơn rất nhiều.
Nhưng trên người hắn cũng không nhìn thấy sự uể oải nào mà chỉ tràn đầy hy vọng muốn vươn lên.
Thôn dân thôn Đại Hà, trừ bỏ số rất ít là thành phần cá biệt, những người này trên người đều tràn ngập hy vọng, mỗi người nỗ lực vì tương lai.
Ban đầu khi xuyên tới thôn Đại Hà, nàng thật sự muốn phát điên, nhưng dần dần nàng đã thích nơi này, thích núi lớn ở thôn Đại Hà, thích sông lớn ở thôn Đại Hà, thích trời xanh, thích mây trắng, cũng thích con người ở đây luôn vui vẻ hướng tới tương lai.
Sân nhà Trình Loan Loan náo nhiệt hồi lâu.
Thẳng đến khi Triệu Đại Sơn dắt ngựa đến sân sau cho ăn cỏ, người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, Trình Loan Loan mới dám lấy nồi làm gà rán, thứ này quá thơm, mùi thơm này sẽ khiến người ta chảy nước miếng.
Đổ dầu vào nồi rồi thả miếng gà rán phủ đầy vụn bánh mì vào, dầu kêu xèo xèo, đám nhỏ đứng xem mà chảy nước miếng.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ nói: "Tránh xa một chút, dầu bắn lên mặt bây giờ..."
Nàng cẩn thận quan sát độ lửa, nhưng nàng thật sự không phải là người trong nghề, chỉ đành phải gọi Ngô Tuệ Nương vác bụng to vào bếp, nhờ nàng ấy trông chừng độ lửa, tránh để cho món ăn cháy khét.
"Nương, được rồi ạ."
Ngô Tuệ Nương nói xong thì từng miếng gà rán cũng được vớt ra.
Xuân Hoa vốn là đau lòng cho đống dầu chiên, nhưng thấy ở đây mọi người đều xem đó là chuyện bình thường thì nàng đành phải nén lại sự ngạc nhiên của mình. Nàng đem dầu từ trong nồi đổ ra một cái bát lớn rồi cất vào tủ, chờ đến lần tới xào rau lại lấy ra dùng, dầu bám ở đáy nồi không có cách nào lấy được, nhưng cũng không sao, nàng đem rau xanh bỏ vào xào luôn, bao nhiêu đây dầu đủ để xào một đĩa rau xanh.
Trình Loan Loan đặt nồi gà rán lên thớt, rải những hương liệu mà mình mua được ở thương thành lên, sau đó dùng dao nhỏ cắt ra một khối, lại một khối đặt vào trong đĩa.
Người trong nhà thật sự là quá nhiều, nhà mình có bốn hài tử cùng một chất nhi, chủ tớ Thẩm Chính và A Phúc, Tào Oánh Oánh, còn có Xuân Hoa, tổng cộng là mười người, mỗi người một miếng thì một con gà rán nhỏ ăn chẳng bỏ dính răng.
Ngay cả mớ rau xanh dùng dầu chiên thừa xào qua cũng bị bọn nhỏ cướp sạch.
Bọn nhỏ liếm môi, còn chưa đã thèm.
Trình Loan Loan nhìn thấy Thẩm Chính đang liếc về phía ổ gà bằng đôi mắt bí ẩn, có lẽ cảm giác được sát khí, ổ gà bên kia trong nháy mắt nháo nhào.
Nàng mở miệng: "Không bằng ngày mai thử rán ba con gà?"
Trong nhà hài tử nhiều, nàng là trưởng bối mà để bọn nhỏ giành ăn thì thật hổ thẹn, ăn một miếng gà nhỏ như cái móng tay như vậy, còn chưa cảm nhận được hương vị gì.
Thẩm Chính lập tức gật đầu: "Được đó được đó, con cảm thấy rán năm con tốt hơn, một người có thể ăn nửa con!"
Trình Chiêu nghiêm trang: "Con cũng cho là như vậy."
Triệu Nhị Cẩu nuốt nuốt nước miếng: "Con đồng ý.