Bóng đêm dần dần phủ xuống.
Trình Loan Loan đi kiểm tra xà phòng trong ống trúc, đã hoàn toàn đông cứng lại, hơn nữa độ cứng cũng không tệ.
Nàng gõ xà phòng đúc ra, cười tủm tỉm phát cho mấy hài tử trong nhà mỗi đứa một cái: "Sau này tắm rửa, gội đầu, rửa tay có thể dùng thứ này."
Triệu Đại Sơn nhìn trái nhìn phải: "Nương, đây là cái gì?"
"Đây là dùng mỡ heo thêm tro than làm ra, gọi nó là xà bông đi." Trình Loan Loan trực tiếp dùng tên gọi ở thời hiện đại, cười nói: "Mau đi thử một lần đi, sau khi sử dụng có thể nghiệm gì nhớ nói cho ta biết."
Triệu Nhị Cẩu cầm xà bông, đi đến bên cạnh rửa tay, lập tức vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc.
Hắn nhớ rõ thật lâu trước đây, hình như nương lấy từ trong nhà đại cữu cữu ra một thứ đồ gọi là xà phòng thơm, tắm rửa rất sạch sẽ. Mà xà bông dùng tro than và mỡ heo làm ra, thế nhưng không hề thua miếng xà phòng lúc trước chút nào. Đương nhiên, xà phòng thơm là cái gì hắn cũng không biết.
Ngực hắn khẽ động, một ít ý niệm nảy sinh trong đầu, nhưng rất nhanh đã bị hắn mạnh mẽ đè xuống. Chuyện vải vóc còn chưa giải quyết xong, hắn không thể nghĩ đến ý niệm khác trong đầu được.
Trình Loan Loan đang dùng xà phòng gội đầu cho Triệu Tứ Đản. Trước kia chỉ có thể dùng nước vo gạo hoặc tro than để gội đầu, gội không được sạch lắm. Bây giờ dùng xà bông chà xát, sợi tóc sạch sẽ sảng khoái. Chỉ một điều không đủ hoàn mỹ chính là sợi tóc không được trơn bóng cho lắm, phải thêm hóa chất chuyên dùng cho dầu gội mới có thể làm cho tóc mềm mại phiêu dật.
Tuy nhiên ở thời đại này, có thể làm được đến bước này đã rất tốt rồi, làm người mà, yêu cầu không thể quá cao.
Gội đầu cho lão tứ xong, nàng lại gọi lão tam tới, Triệu Tam Ngưu vẻ mặt thụ sủng nhược kinh đi tới nằm xuống.
Trình Loan Loan giúp hắn tháo dây buộc tóc ra, mở miệng nói: "Ngươi hài tử này mỗi ngày đều chạy loạn khắp nơi, rốt cuộc đã mấy ngày không gội đầu rồi hả?"
Triệu Tam Ngưu ho khan, không dám nói mình khoảng chừng mười ngày chưa gội.
Hắn lập tức chuyển đề tài: "Nương, hôm nay khi con đi đưa cơm cho biểu thúc, hắn nói muốn dạy con võ công, còn nói là mẫu thân nói, là thật sao?"
"Ừm, về sau hắn chính là sư phụ con." Trình Loan Loan giúp hắn xoa tóc: "Con thích học võ, vậy thì đi theo sư phụ con mà học cho tốt, tuyệt đối không được bỏ dở nửa chừng, biết không?"
Triệu Tam Ngưu mắt sáng rực: "Vậy khi nào con bái sư?"
"Ngày mai đi." Trình Loan Loan trầm ngâm nói: "Bái sư cần chuẩn bị cái gì thì ta cũng không rõ ràng lắm, ngày mai ta đi hỏi một chút."
Triệu Tam Ngưu dùng sức gật đầu.
Triệu Tứ Đản tiến lại gần: "Nương, con cũng muốn học võ."
Trình Loan Loan nghiêm túc nhìn hắn: "Học võ không phải hứng thú nhất thời là có thể chống đỡ được. Đây là một con đường rất khổ rất dài, một khi đã bái sư, vậy nhất định phải kiên trì, con phải tự suy nghĩ cho kỹ đi đã. Ngoài ra, bây giờ con đã chính thức bắt đầu đọc sách, phần lớn thời gian mỗi ngày đều phải đọc sách viết chữ, con có thực sự có thời gian để học võ không?"
Triệu Tứ Đản nghiêm túc suy tư.
Thẩm Chính đẩy hắn ra: "Tứ Đản, đệ ngồi sang một bên suy nghĩ, đừng cản trở ta xếp hàng."
Thẩm thiếu gia giống như một bảo bối ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan: "..."
Nàng có nói thay phiên nhau gội đầu cho mấy hài tử không hả?
Tứ Đản tuổi còn nhỏ, nàng làm nương giúp hắn gội đầu cũng không có gì, Tam Ngưu đã rất nhiều ngày không gội, nàng chỉ có thể tự mình ra tay.
Về phần vị Thẩm thiếu gia này, không phải có mang theo thư đồng A Phúc sao, để A Phúc hỗ trợ gội đầu không phải là xong rồi sao?
Tuy nhiên, trước ánh mắt chờ mong của Thẩm Chính, Trình Loan Loan không thể nói lời từ chối được, đây là một hài tử khuyết thiếu tình yêu thương.
Nàng lau khô tóc cho Triệu Tam Ngưu, mở miệng nói: "Lại đây nằm xuống."