Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 660

Ngu phu tử chậm rãi mở miệng nói: "Hạ gia từ trên xuống dưới mặc kệ là con vợ cả vẫn là con thứ dòng phụ đều lòng dạ nhỏ mọn, nếu bị Hạ đại nhân biết được câu chuyện này là từ Ngôn chưởng quỹ phát tán ra, sợ là..."

Trình Loan Loan cười cười: "Dựa theo biện pháp của ta mà làm đi..."

Ngôn chưởng quỹ ở thôn Đại Hà gần nửa canh giờ liền được Triệu Nhị Cẩu đưa về trong thành huyện Bình An.

Mấy ngày nay, chuyện dân chúng trong thành huyện Bình An nói say sưa chính là than đá của thôn Đại Hà, nói đến chuyện này, ai cũng phấn chấn tinh thần.

"Thôn Đại Hà kia thật sự là đất lành, vậy mà phát hiện than đá!"

"Than đá là thứ gì, chưa từng nghe qua."

"Ngươi đây không kiến thức gì cả, nghe nói đây là nhiên liệu triều đình chuyên môn dùng để luyện sắt, một khối đá màu đen nho nhỏ có thể đốt một ngày một đêm, mấy chục ngọn núi phía sau thôn Đại Hà tất cả đều là than đá, toàn thôn sắp phát tài rồi."

"Thôn Đại Hà thật sự là đất lành, năm ngoái phát hiện lúa tái sinh, giúp chúng ta vượt qua khó khăn, lại sinh ra một vị Tuệ Nhũ nhân, bây giờ còn phát hiện vùng đất phía bắc có than đá..."

Người lớn nghị luận những việc này, đạo lý rõ ràng.

Bọn nhỏ tự nhiên không hiểu những thứ này, tốp năm tốp ba ở trong hẻm nhỏ chơi đá cầu, ném đá các thứ.

Một lão nhân ăn mặc quái dị đột nhiên xuất hiện ở trong ngõ nhỏ, tóc bạc trắng, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, lưng còm xuống ngồi ở đầu ngõ, nhìn thấy bộ dạng này của lão, bọn nhỏ bị dọa đến muốn chạy trốn.

Lão nhân không nhanh không chậm gỡ tay nải trên vai xuống, mở ra, bên trong tất cả đều là điểm tâm trái cây, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào mê người.

"Các cháu, đến ăn điểm tâm đi!"

Ngôn chưởng quỹ cải trang từ ái vẫy tay.

Những hài tử kia mặc dù sợ hãi, nhưng mà không chống cự được sức hấp dẫn của điểm tâm nên từng đứa lần mò đi tới.

"Người sống trên đường mỗi ngày, năm tháng như thoi đưa từng năm." Ngôn chưởng quỹ lớn tiếng cảm thán, bắt đầu thuyết thư, "Các cháu ngồi thành hàng, a gia bắt đầu kể chuyện xưa. Lại nói, có một thôn trang, tên là thôn Đại Hà, ba mặt núi vây quanh, sông lớn kéo dài, đây chính là mảnh đất lành trong phong thuỷ. Thôn Đại Hà này truyền thừa trăm ngàn năm, đến thế hệ này đã là thôn làng giàu có nhất mười dặm xung quanh. 

Sinh ra một vị Tuệ Nhũ nhân không nói, còn phát hiện nơi phía bắc thôn mới có than đá..."

"Cháu biết thôn Đại Hà!" Một hài tử ăn điểm tâm, giơ tay lên nói, "Nương cháu nói chờ kiếm được tiền liền đến thôn Đại Hà mua một thôn trang!"

"Không sai, thôn Đại Hà nhiều đất, mua thôn trang không thành vấn đề." Ngôn chưởng quỹ cười ha hả nói, "Huyện lệnh đại nhân là quan phụ mẫu trong lòng có bách tính, sau khi phát hiện than đá, trước tiên liền cáo tri Tri phủ đại nhân, Tri phủ đại nhân thì sao, lập tức báo cáo triều đình, thế là triều đình phái tới một vị lục phẩm đại quan, chuyên đến phụ trách khai thác than đá của thôn Đại Hà."

"Dân chúng thôn Đại Hà đều rất vui mừng, tưởng rằng phúc báo tới, ai có thể nghĩ đến, vị Hạ đại nhân này lại giống như thổ phỉ Tây Sơn, chiếm nhà dân, bắt gia súc, trắng trợn cướp đoạt dân nữ... Bây giờ thôn Đại Hà, dân chúng lầm than, người người cảm thấy bất an, đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc đáng tiếc quá..."

Ngôn chưởng quỹ nói xong, chống quải trượng đứng lên.

"Tam Hoàng Ngũ Đế trị thế, triều đại không ngừng lùi bại, minh tranh ám đấu, ai mới có thể tạo phúc cho bách tính? Khó —— khó —— khó a!"

Hắn hát vang, chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ, thanh âm vang vọng ở trong con hẻm một hồi lâu.

Sau đó, hắn lại tìm một ngõ khác lại triệu tập một đám hài tử, hoặc là gọi một đám ăn mày, tình cảm dạt dào thuyết thư...

Câu chuyện này, bọn nhỏ chỉ có thể nghe hiểu một nửa, thế là đi về hỏi người nhà, chuyện liên quan tới thôn Đại Hà cứ như vậy lưu truyền ra, trong quán trà thành Bình An, có một vài tiên sinh thuyết thư chỉ sửa lại tên thôn và tên sự kiện cụ thể, hào hứng dạt dào đem chuyện này kể cho khách nhân nghe, câu chuyện lấy tài liệu từ thực tiễn luôn hấp dẫn người nhất, việc kinh doanh của quán trà liền phất lên.

Câu chuyện này tất nhiên cũng truyền đến thôn Đại Hà.
Bình Luận (0)
Comment