Sắc trời mặc dù còn chưa sáng tỏ nhưng mà chung quanh rất nhiều quan sai đang giơ bó đuốc.
Ánh lửa màu da cam rơi vào trên mặt Xuân Hoa, ngón tay của vị Hạ đại nhân kia chỉ chính là Xuân Hoa.
Xuân Hoa cả người đều sợ ngây người.
Nàng cũng một đêm không ngủ, cố ý sang đây xem tình hình trên núi thế nào rồi, đợi lát nữa sẽ trở về báo cáo với Đại bá nương.
Ai có thể nghĩ tới, nàng lại bị vị Hạ đại nhân này để mắt tới.
Nàng nghĩ đến Tôn Thủy Cần hốt hoảng chạy từ nhà Ngôn chưởng quỹ ra, sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch.
"Đại nhân chúng ta bảo ngươi tới, không nghe thấy sao?" Một gã quan sai lạnh giọng quát lớn, "Nếu không tới thì đừng trách chúng ta đánh ngươi."
Toàn thân Xuân Hoa cũng bắt đầu phát run.
"Ngươi con tiểu nha đầu, còn đứng ngẩn người làm gì, Hạ đại nhân gọi ngươi đấy, đây là vinh hạnh của ngươi!"
Tôn thị từ trong đám người chen ra ngoài, nàng ta đang mang thai, ngủ không ngon, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền đi ra hóng hớt, lại không nghĩ rằng nhìn thấy khuê nữ của mình được Hạ đại nhân điểm danh.
Nàng ta chen đến bên người Xuân Hoa, túm nàng ấy một cái nói: "Hạ đại nhân bảo ngươi đi qua đó, nhanh đi!"
Xuân Hoa cả người không thể tin.
Nàng không tin nương nàng không rõ vị Hạ đại nhân này là có ý gì!
Nàng mới mười lăm tuổi, nhân sinh vừa mới bắt đầu, nàng không thể cứ như vậy bị hủy hoại được.
Đáy mắt của nàng trào ra nước mắt.
"A phi, ngươi khóc cái gì chứ." Tôn thị phun một ngụm nước bọt lên trên mặt Xuân Hoa, "Hạ đại nhân coi trọng ngươi, đây là phúc khi ngươi tu luyện tám đời mới đó được... Ai nha nương a, ta bị ngươi chọc tức tới đau bụng... Rất muốn nôn, ọe ——!"
Nàng trực tiếp nôn ở trên người Xuân Hoa.
Trên mặt Xuân Hoa là nước bọt, trên y phục là bãi nôn, toàn thân tỏa ra mùi lạ.
Tôn thị còn đang đẩy Xuân Hoa: "Đi đi chứ, ngươi mau đi đi..."
Trên mặt Hạ Viêm lập tức sinh ra vẻ ghét bỏ: "Ngươi đừng tới đây, quá thối, thật sự là xúi quẩy."
Hắn ta phất ống tay áo một cái, đi lên núi.
Tôn thị chân mềm nhũn, thiếu chút ngồi liệt trên mặt đất, bị Vương thẩm đỡ lên: "Triệu Tam tẩu tử, chiêu này của ngươi mặc dù buồn nôn cực kỳ nhưng mà hữu dụng, Xuân Hoa, cháu phải cảm tạ nương cháu, nếu không phải nương cháu, hôm nay xem như cháu khó thoát được tai kiếp..."
"Nương..." Xuân Hoa lau nước mắt nói, "Con đi về thay bộ y phục khác."
Nàng thiếu chút nữa trách oan mẹ nàng.
1
Tôn thị phất phất tay: "Hầu hạ đại bá nương của ngươi cho tốt, đừng đi ra ngoài lung tung."
Lúc này, màn đêm u tối trước tờ mờ sáng dần tan đi, ánh bình minh nơi chân trời chậm rãi chiếu sáng, nhưng trong rừng cây tia sáng vẫn rất tối.
Một gã quan sai đi ở phía trước mở đường, Hạ Viêm đi theo lên núi, đi nửa khắc, hắn ta liền không muốn đi nữa, âm thanh lạnh lùng nói: "Giữ lại bốn con sói còn sống, bản quan muốn dẫn về Kinh Thành."
Trong giới của hắn, thích chơi săn bắt, ném bốn con sói này vào, một đám thiếu gia ăn chơi bọn họ có thể chơi được một ngày.
Hắn ta nghĩ nghĩ, mở miệng: "Giữ lại con sói hung dữ nhất, như vậy mới thú vị."
Người có quyền có tiền, chinh phục mãnh thú hung ác nhất mới có khoái cảm.
Lúc hắn đang suy nghĩ trong lòng, đột nhiên, một trận gió lạnh thổi qua gáy hắn.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một thân ảnh lướt qua.
Hắn lập tức giật mình một cái: "Điêu dân lớn mật, dám giả thần giả quỷ ở trước mặt bản quan, đi ra, bản quan tha cho ngươi khỏi chết."
"A!"
"Ầm!"
"Đông!"
Mấy tên quan sai bên cạnh Hạ Viêm đột nhiên lần lượt ngã xuống đất.
Bốn năm bó đuốc rơi trên mặt đất, nơi này là một con đường đầy sỏi, không có vật có thể đốt, bó đuốc thổi phù một tiếng liền dập tắt.
Sắc trời chưa sáng hẳn, trên núi khắp nơi đều là cây, bó đuốc cũng tắt, có vẻ hơi âm trầm.
Hạ Viêm rụt cổ lại, ngồi xổm người xuống rút trường đao bên hông gã quan sai ra, tức giận nói: "Bản quan đường đường là lục phẩm quan ở kinh thành, một kẻ điêu dân nếu như dám ra tay với mệnh quan triều đình thì đây là tội chết, là tội chết liên luỵ cửu tộc, ngươi đi ra cho bản quan, ra!"
Hắn ta vừa dứt lời, trong rừng vang lên tiếng lá cây sàn sạt.
Ngay sau đó, tiếng bước chân truyền đến.