Thất bại thì đã sao? 1
Sau ngày Đại Hà Yến khai trương một ngày, công việc kết thúc tương đối sớm.
Trình Phóng lưu lại trông coi cửa hàng, tuy nói một nữ hài tử một mình ở lại đây cũng không an toàn lắm, nhưng bốn phía xung quanh cửa hàng này đều là hàng xóm cũ của Ngôn chưởng quỹ, đều là những người có thể tin tưởng được, chiếu cố lẫn nhau, không cần quá lo lắng.
Khi trở về thôn Đại Hà, bầu trời phía tây vẫn một chút ráng chiều còn sót lại.
Trình Loan Loan đi theo Lục Ánh Tuyết trực tiếp đến học đường.
Ngu phu tử ngồi dưới một gốc cây đại thụ ở cửa học đường, đang uống trà, tiểu nữ nhi Ngu Kiều ngồi bên chân giúp hắn bóp chân.
"Lão Ngu!" Lục Ánh Tuyết trừng mắt đi qua: "Tiểu Kiều Kiều nhà chúng ta da non thịt mềm, ngươi vậy mà lại bắt nàng đấm chân cho ngươi, ngươi sao không lên trời luôn đi hả!"
Ngu Kiều ôm cánh tay Lục Ánh Tuyết, mềm giọng nói: "Cha dạy học cả một ngày, mệt mỏi lắm, cho nên con giúp cha bóp chân một chút thôi, nương đừng tức giận."
Ngu Chiêm ho khan nói: "Muội muội là muốn cha đừng ép nàng học vẽ tranh nữa."
Ngu Kiều thè lưỡi: "Ca ca, vẫn là huynh hiểu ta."
Lão cha thích nhất là vẽ tranh, cũng thích dạy nàng học vẽ tranh. Trước kia khi ở Hồ Châu, nàng cảm thấy không sao cả, nhưng đến thôn Đại Hà, tất cả mọi người đều được tự do, chỉ có nàng là bị nhốt trong nhà học những thứ này, dần dần sinh ra cảm giác không muốn học, luôn cảm thấy quá buồn tẻ vô vị.
"Tiểu Kiều Kiều, cái này không thể được." Lục Ánh Tuyết dắt tiểu nữ nhi vào nhà, nghiêm túc dạy dỗ: "Có vài thứ con nhất định phải học, không thể bởi vì buồn tẻ nhàm chán liền buông tha, cũng không thể bởi vì khó khăn liền bỏ dở nửa đường, như vậy là không đúng... Mỗi ngày chỉ cần nửa ngày học vẽ tranh, thời gian còn lại con muốn làm cái gì, cha nương cũng sẽ không can thiệp..."
Ngu phu tử đặt chén trà xuống đứng lên, bị Trình Loan Loan nhìn thấy một màn gà bay chó sủa nhà mình, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
"Bốn tiểu tử nhà ta cũng ầm ĩ, suốt ngày cũng phát điên." Trình Loan Loan cười mở miệng: "Nhưng mà cho dù bọn họ có điên thế nào thì cũng đều sẽ đi làm chuyện mà mình thích, người sống trên đời này chỉ được mấy chục năm ngắn ngủi, đương nhiên sẽ muốn sống vui vẻ thoải mái một chút, không phải sao?"
Ngu phu tử nghe hiểu thâm ý trong lời này, hắn chậm rãi nói: "Nương Đại Sơn có chuyện gì thì nói thẳng ra đi."
"Hai lượt thi huyện, cả hai lượt này Tiểu Chiêm đều đứng nhất bảng." Trình Loan Loan mở miệng tiếp tục nói: "Sau khi kỳ thi huyện tháng hai kết thúc, hắn có thể thuận thế tham gia kỳ thi viện tháng ba, ta cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, một cơ hội để rèn luyện, bất kể thành công hay thất bại, đều sẽ là trải nghiệm trân quý trên con đường nhân sinh của hắn."
Ánh mắt Ngu phu tử âm trầm: "Con đường này, năm đó ta cũng đã đi qua, một đường chông gai, mình đầy thương tích..."
"Nếu Tiểu Chiêm cũng rơi vào hoàn cảnh giống như phu tử, vậy kết quả tồi tệ nhất chính là trở về thôn Đại Hà. Hắn học thức không tệ, có lẽ có thể ở thôn Đại Hà làm một tiên sinh." Trình Loan Loan nhàn nhạt nói: "Nếu như hắn không đi tham gia khoa cử, kết cục cả đời này cũng là ở lại thôn Đại Hà, hoặc là đi Hồ Châu làm một công việc gì đó. Mặc kệ hắn đi hay không, kết cục dường như đều không có bất kỳ thay đổi nào cả, như vậy, vì sao lại để trong lòng hắn vẫn lưu lại tiếc nuối đây? Để cho hắn đi thử đi, có ngươi làm cha đặt nền tảng, có thôn Đại Hà ủng hộ cho hắn, thất bại thì đã sao?"
Trong lòng Ngu phu tử chấn động.
Hắn sợ nhất chính là Tiểu Chiêm thất bại sẽ không gượng dậy nổi.
Là hắn quá không tin tưởng vào nhi tử của mình, đứa nhi tử này, quật cường tùy hứng, trong xương cốt có một cỗ kình lực không chịu thua.
Năm đó hắn đều có thể đi tới, vì sao Tiểu Chiêm lại không thể?
Còn nữa, Tiểu Chiêm cũng chưa chắc sẽ thất bại... Hắn nên trao cho nhi tử toàn bộ sự tín nhiệm của mình...
"Cha, để con thử một lần đi." Ngu Chiêm từ trong phòng đi ra: "Lấy mười tám tuổi làm thời hạn, nếu như trước mười tám tuổi con còn chưa xông ra một chút thành tựu, như vậy, phần đời còn lại của con mặc cho cha an bài."
Ngu phu tử giơ tay đặt lên vai nhi tử: "Được, giống như lời con nói."