Đến Hồ Châu tham gia thi cử 1
Cuối tháng hai, cảnh xuân tràn trề sức sống.
Thôn Đại Hà phồn vinh hưng thịnh, ruộng đồng một màu xanh um, cây lúa sinh trưởng tươi tốt, trên đỉnh núi cây lá sum xuê, phía núi than đá sầm uất nhộn nhịp.
Bởi vì toàn bộ người trong thôn đều bận rộn đủ thứ việc nên trong thôn rất ít khi xảy ra mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Vào ngày hai mươi sáu, Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết đưa ba đứa nhỏ tham gia thi cử chuẩn bị đi về phía Hồ Châu.
Thẩm Chính và Trình Chiêu tham gia viện thí, Ngu Chiêm tham gia phủ thí. Trường thi đều ở Hồ Châu, thời gian thi cũng không chênh lệch lắm nên cùng nhau đi.
Thẩm Huyện lệnh đã sớm sắp xếp một chiếc xe ngựa, Thẩm Chính, Trình Chiêu và Ngu Chiêm ngồi xe ngựa Thẩm gia còn Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết ngồi xe ngựa nhà mình.
Trong lúc thu dọn sách vở hành lý, có khách không mời mà đến nhà.
Là Trình lão thái thái đưa theo Trình đại ca và Trình đại tẩu đến.
Vừa thấy người của Trình gia, toàn thân Triệu Đại Sơn lông tóc dựng đứng, lòng cảnh giác phát huy đến mức cao nhất. Triệu Tam Ngưu cũng cầm cuốc âm thầm đứng bên cạnh.
1
Trình Loan Loan đứng thẳng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ như cười như không: "Hôm nay cơn gió nào thổi vậy nhỉ, sao lại thổi Trình lão thái thái tới đây thế?"
Nếu trước kia nàng tỏ thái độ như vậy thì Trình lão thái thái sẽ nổi giận đùng đùng vung cho một cái tát.
Nhưng bây giờ người của Trình gia đã hoàn toàn nhận ra, nhị cô đã gả ra ngoài này của Trình gia rốt cuộc lợi hại như thế nào.
Trong vòng nửa năm, thăng liền hai cấp. Nghe nói cả triều Đại Vũ này cũng chưa từng có tiền lệ như vậy.
Trước đây lỡ đắc tội thì thôi đi, từ nay về sau, Trình gia bọn họ không dám đối nghịch với Trình Loan Loan nữa.
"Nghe người ta nói hôm nay Chiêu Nhi phải đi Hồ Châu tham gia thi cử nên chúng ta đưa lộ phí đến đây." Trình lão thái thái bỏ lơ thái độ của Trình Loan Loan, nhìn về phía Trình Chiêu mở miệng nói: "Đây là hai mươi lượng bạc, trong đó có mười lượng bạc là tộc trưởng gom góp từ các nhà các hộ cho cháu, năm lượng bạc là nhà chúng ta đi mượn, còn năm lượng còn lại là do cả nhà vất vả tích cóp. Cháu cất hết đi, đừng để mất."
Một mảnh vải thô to, bên trong đựng bạc vụn, còn có hơn một trăm tiền đồng được buộc thành xâu.
Tâm trạng của Trình Chiêu cực kỳ phức tạp, hắn chậm rãi nói: "Khoảng thời gian cháu ở trong nhà nhị cô vẫn luôn chép sách cho thư phòng trong thành, một quyển sách một trăm văn tiền, đại khái cháu cũng tích cóp được mười lượng bạc. Số bạc trong tộc gom góp này cứ trả về cho mọi người đi ạ."
Người trong thôn cũng rất vất vả, kiếm được mấy đồng bạc quá khó khăn, sao hắn có thể bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của những con người khổ cực đó.
"Nếu cháu thi đậu tú tài, trong vòng năm năm Trình gia chúng ta không cần tiếp tục nộp thuế đất nữa. Mọi người cũng cam tâm tình nguyện góp số tiền này." Trình lão thái thái kiên quyết nhét tiền vào tay Trình Chiêu: "Trong nhà còn nhiều việc phải làm, chúng ta đi trước đây, trên đường cháu phải cẩn thận đấy."
Trình đại ca hắng giọng, nhìn về phía Trình Loan Loan: "Nhị muội, ta giao Chiêu Nhi cho muội.
Chiêu Nhi là đứa nhỏ tính cách thật thà, sau này nhất định sẽ báo đáp muội."
Trình lão thái thái không muốn ở lâu, xoay người bước đi.
Trình đại tẩu vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Người nương gia đi quãng đường xa như vậy tới đây mà không mời vào nhà ngồi một lúc, một ngụm nước cũng không cho uống, nhị cô thật sự là càng ngày càng kiểu cách, cũng càng ngày càng không xem người Trình gia chúng ta ra gì cả...."
"Câm mồm." Trình lão thái thái lạnh lùng quát lớn: "Nếu sau này còn nói những lời kiểu này thì cũng đừng đến thôn Đại Hà nữa."
Bà ta sẽ không cố ý lấy lòng nhị khuê nữ nhưng cũng không nghĩ đến việc làm mâu thuẫn căng thẳng thêm, đôi bên nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Dù sao Trình gia bọn họ có đại tôn tử ưu tú như vậy, cuộc sống giàu sang phú quý sau này đều dựa vào tôn tử này, bọn họ không cần thiết phải cúi đầu trước mặt Trình Loan Loan.
Ba người Trình gia đến đi vội vàng, bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở cổng thôn.
Trình Chiêu cầm túi tiền khá nặng trong tay, hơi thất thần.
Trình Loan Loan nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bọn họ cho cháu thì cháu cứ cầm lấy, sau này báo đáp gấp đôi là được."
Trình Chiêu gật đầu, quay lại tiếp tục thu dọn hành lý.
Người Trình gia vừa rời đi thì có một phụ nhân và một tiểu cô nương đi vào, cầm hai đôi vớ bằng vải lụa màu đỏ.
Thời điểm này, vải lụa rất đắt, cho dù chỉ là một mảnh vải nho nhỏ như vậy cũng có giá ít nhất hai ba trăm văn tiền.
"Đây là may cho Thẩm thiếu gia, đây là may cho Trình biểu ca." Tiểu cô nương híp mắt cười nói: "Thân thể nương ta đã gần khỏe hoàn toàn rồi, sau khi may xong hai đôi vớ này còn đưa đến chùa làm lễ khai quang. Hy vọng Thẩm thiếu gia và Trình biểu ca thi cử thuận lợi."