Ngồi ở vị trí khá trung tâm là một vị lớn tuổi trong bộ đồ áo dài đen khăn xếp ngay ngắn.
xung quanh bà, mấy vị có vẻ có chút công danh đều kính cẩn đứng hầu.
Ánh mắt bà ấy vô cùng nghiêm túc cũng có phần sắc lạnh nhìn chằm chằm Hiểu Linh.
Chu Thanh An nhìn Phạm Hiểu Linh có phần tức giận, tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Người học trò này ngày xưa khi được Phạm Vân mang tới gửi gắm, bà cảm thấy vô cùng có triển vọng và tương lai, làm người cũng xem như thông minh.
Nhưng rốt cuộc không hiểu tại sao và cũng không biết từ bao giờ Phạm Hiểu Linh bắt đầu biến chất.
Nàng ta bỏ bê học hành, đua đòi bạn xấu rồi khi Phạm Vân chết thì dứt khoát không thèm đi học nữa mà bắt đầu lông bông.
Bà từng cho học trò đến gọi Cố Hiểu Linh đến nhưng nàng ta không những phớt lờ không tới mà còn đánh người đến.
Chu Thanh An tức giận đến đau đầu mất mấy ngày.
Thôi thôi..
người ta đã không cần thì bà việc gì mà phải sán lại.
Bán Hạ sợ Hiểu Linh không biết ai với ai đắc tội thầy đồ Chu liền nhẹ giọng nói:
· Đây là thầy đồ Chu ở làng chúng ta.
Bà ấy rất có địa vị và được trọng vọng trong làng vì cách làm người cũng như do số học trò nhiều người có công danh của bà ấy.
Thầy đồ Chu dạy vỡ lòng cũng nhiều, sau này ai có tiền đồ đều được bà ấy viết thư giới thiệu lên Thư viện đọc.
Tuy nói thầy đồ Chu không phải là người trực tiếp dẫn dắt họ công thành danh toại nhưng không ai có thể phủ nhận con mắt nhìn người và cách bà ấy hướng đạo cho học trò.
Muội từng được mẫu thân gửi gắm tới học cùng thầy đồ Chu nhưng sau đó lại bỏ ngang nên hẳn là bà ấy nhìn muội không vừa mắt.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hiểu Linh.
Thầy đồ a… người này chẳng phải không làm quan cũng rất được dân làng trọng vọng sao.
Gia cảnh có giàu hay nghèo cũng không ai dám thắc mắc.
Cô không biết tri thức nơi này nên không thể dạy dỗ ai nhưng bản thân lại có thể đầu tư vào giáo dục.
Hoặc cách khác nữa là thông qua vị thầy đồ này lấy được thư giới thiệu rồi đường đường chính chính vào cái thư viện nào đó tìm hiểu hiện thực bên trong.
Khi đó những thứ cô đem đến cũng không ai còn nghi ngờ nữa.
Nhưng có điều Hiểu Linh phải xem vị thầy đồ này liệu có thể giúp cô không.
Không ít người vì có chữ nghĩa dần dần cảm thấy bản thân cao hơn người khác một bậc, lại bảo thủ, Hiểu Linh thật sự không muốn tiếp xúc với những con người như vậy.
Hiểu Linh nghĩ nghĩ một chút rồi chắp hai tay phía trước làm động cúi chào rồi lễ phép nói:
· Học trò Phạm Hiểu Linh có lễ, Chu sư phụ khỏe mạnh.
Chu Thanh An có chút sững người khi Phạm Hiểu Linh hành lễ với bà như vậy.
Có cái gì đó không đúng lắm.
Mọi động tác đều vô cùng chuẩn mực, thái độ ung dung nhưng cũng đủ cung kính.
Phạm Hiểu Linh thay đổi rồi, muốn cải tà quy chính? Nhưng đột nhiên bà nhớ tới những hành xử trước đây của nàng ta thì cơn giận lại không xuôi được hừ một tiếng không đáp lời.
Một người học trò đứng sát cạnh bên nhìn thái độ của sư phụ cảm thấy bà muốn làm khó nữ nhân này nhưng ngại thể diện giữa làng, ngại quan viên nghĩ bà trưởng bối bắt chẹt hậu bối nên mới có phản ứng như vậy.
Nàng ta cũng không ngại xả giận cho sư phụ.
Phạm Hiểu Linh này lần trước Nguyễn Gia cũng nghe qua câu chuyện của đồng môn đến mời.
Đúng ra kẻ đánh người đồng môn kia cũng không phải Phạm Hiểu Linh, nàng ta chỉ nói vài câu khó nghe rồi đuổi đi mà thôi.
Nhưng lại ngờ mấy người hay đi cùng là Trần Bình, Triệu Nhan và Lý Thấm lại canh lúc không có ai đánh cho nàng ta một trận.
Không phải Phạm Hiểu Linh đánh thì thế nào, đồng bạn nàng ta làm thì nàng ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Vì thế khi trở về báo cáo, người đó liền nói bị Phạm Hiểu Linh hạ nhục, đánh đập rồi đuổi đi.
Thầy Chu thật sự tức đến muốn thổ huyết.
Bà là người rất nghiêm khắc nhưng cũng cực kỳ bao che cho học trò của mình.
Nên khi nhìn thấy thảm trạng của học trò, bà ấy cũng không buồn đả động gì đến chuyện gọi Phạm Hiểu Linh đi học nữa.
Nguyễn Gia quay sang Hiểu Linh nói:
· Phạm cô nương nói có hơi quá rồi.
Đúng là sư phụ ta có vỡ lòng cho cô nương dăm ba buổi học, nhưng để nhận là học trò cũng không đơn giản như vậy.
Sư phụ ta trong suốt thời gian dạy dỗ đó còn phải quan sát nhân phẩm đạo đức của người học ra sao rồi mới có thể được làm lễ bái sư.
Đáng tiếc, Phạm cô nương không qua được cửa này.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười, thái độ hòa nhã và giọng nói nhẹ nhàng ấy của người đang nói chuyện kia không ai nghĩ nàng ta đang mắng Hiểu Linh là phẩm chất đạo đức không được.
Xem ra người này cũng là một học trò tâm đắc của Chu Thanh An đây.
Có điều bị nói phẩm đức không được đó là bản thể chứ không phải cô.
Hiểu Linh cười cười đứng thẳng dậy, hướng mắt về phía người kia nói:
· Thật xin lỗi, không biết phải xưng hô với vị đây như thế nào? Đầu xuân năm nay Phạm Hiểu Linh tôi có chút tai nạn xảy ra, ngã vỡ đầu.
Khi tỉnh lại thì quên mất ký ức cũ nên không nhận ra bất kỳ ai cũng chẳng nhớ được những chuyện xưa cũ.
Có gì không thỏa đáng và thất lễ, mong rằng cô nương bỏ qua cho.
Nói xong, cô quay lại đối điện với Chu Thanh An một lần nữa, vái chào nói:
· Thầy đồ Chu mạnh khỏe.
Nếu đã không phải học trò, Phạm Hiểu Linh cô cũng nên thay đổi xưng hô một chút cho phù hợp, tránh chuyện người ta nghĩ cô thấy người sang bắt quàng làm họ.
Nguyễn Gia lông mày bất giác khẽ nhíu, một lần nữa nhìn lại Phạm Hiểu Linh.
Cô gái này mọi động tác, cử chỉ và giọng nói đều cực kỳ tự nhiên, chuẩn mực quân tử giống như được dạy dỗ từ nhỏ.
Nghe Hiểu Linh đột nhiên đổi xưng hô khiến Chu Thanh An có phần khó chịu.
Sao chứ..
bà dạy chữ vỡ lòng cho nàng ta mà không đáng nhận được hai chữ sư phụ sao? Bà nói lẫy:
· Không dám.
Phạm cô nương mạnh khỏe.
Bà già này hóa ra không xứng được nghe hai tiếng sư phụ từ cô nương ha?
Hiểu Linh có chút khó hiểu.
Không phải bà ấy không thèm đáp lại khi cô chào hỏi là Chu sư phụ kèm theo học trò của bà còn nói cô không xứng mà.
Vì thế cô mới đổi xưng hô đấy chứ.
Giờ là muốn làm sao? Muốn làm khó cô?
· Thầy đồ Chu nặng lời với học trò rồi.
Học trò chưa được làm lễ bái sư như vị tỷ tỷ đây nên cũng không dám xưng hô một tiếng sư phụ, sợ rằng các học trò của thầy Chu khó chịu.
Hiểu Linh cười trong lòng.
Nào..
giờ thì vị thầy đồ này sẽ tức giận với cô hay là với người học trò của mình đây..