Xe ngựa chạy một ngà xóc nảy cuối cùng cũng tới Hà gia trang bên Phương Liệt.
Hiểu Linh và Ngọc Lan xuống xe ngựa đứng ở cổng gia trang khi mặt trời gần khuất.
Bên ngoài cổng, một người gia nhân thấy xe ngựa tới lập tức lại hỏi thăm:
- Cho hỏi có phải là Phạm gia chủ và Lê chưởng quầy tới hay không?
Hiểu Linh có chút ngẩn người vì cái xưng hô Phạm gia chủ nhưng rồi nhẹ mỉm cười.
Ngọc Lan thì đáp:
- Đúng vậy, chúng ta theo hẹn tới.
Ngươi báo cho quản thôn một tiếng đi.
Người gia nhân vội mở cổng lớn rồi đáp:
- Vâng.
Mời hai vị đi theo tôi.
Trịnh quản thôn đã chờ các vị từ chiều rồi.
Trải qua một đoạn đường ngắn, Hiểu Linh và Ngọc Lan cùng hai chiếc xe ngựa dừng chân tại một sảnh lớn với lời giới thiệu:
- Đây là chỗ làm việc của Trịnh quản thôn cũng là nơi dân chúng tập trung khi có công việc của trang.
Hiểu Linh có chút nhíu mày hỏi lại:
- Dân chúng? Ta nghĩ nơi này chỉ có gia nhân Hà gia thôi chứ?
Ngọc Lan cười đáp:
- Không hẳn là như vậy.
Hà gia trang bên này ban đầu đúng là chỉ có gia nhân Hà gia mua về.
Nhưng sau đó thời gian loạn lạc, dân tứ xứ chạy về.
Gia chủ thấy họ đáng thương nên cho phép Trịnh quản thôn nhận một lượng dân chúng vào làm việc.
dần dà trang viên mở rộng hơn mà người về đây cũng ngày một đông.
Hiểu Linh gật đầu:
- Vân Sương huynh tấm lòng bồ tát.
Vị Trịnh quản thôn nghe thấy người đã tới thì vội vàng chạy về.
Bà nhìn Ngọc Lan khẽ gật đầu chào hỏi rồi quay sang Hiểu Linh kinh ngạc:
- Vị này là Phạm gia chủ mà gia chủ chúng ta nhắc mãi đây sao?
Hiểu Linh nhẹ cúi người chào hỏi;
- Trịnh quản thôn mạnh khỏe, ta tên Phạm Hiểu Linh.
Trịnh An Trang vội xua tay:
- Không dám, không dám.
Phạm gia chủ tuy tuổi trẻ nhưng địa vị cao quý, bà già ta sao dám nhận lễ của ngài.
Gia chủ lần trước đã dặn ta ngài là khách quý của bổn gia, ta nếu có gì tiếp đãi không chu toàn, mong ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho.
Hiện giờ ta dẫn ngài và Lê chưởng quầy sang phòng khách nghỉ ngơi, một lát dùng bữa tối.
Hiểu Linh khẽ lắc đầu:
- Trịnh quản thôn trước hết cho ta xem nhà nấm trước, an bài xong cho số bịch nấm kia rồi đến lượt chúng ta cũng không muộn.
Ánh mắt Trịnh An Trang vụt sáng:
- Lần này ngài tới đã mang theo nấm giống rồi sao? Ta còn tưởng rằng chuyến này Phạm gia chủ chỉ định khảo sát nhà nấm trước khi đưa nấm giống tới.
Nhà nấm theo hướng dẫn của ngài đã chuẩn bị tốt rồi.
Mời cả hai đi theo ta.
Hiểu Linh rất nhanh bắt được tia mừng rỡ trong mắt vị trưởng thôn ngoài ngũ tuần này.
Xem ra người này thật sự có thể tin được.
Trên đường đi, Hiểu Linh phá lệ mà hỏi thăm Trịnh quản thôn:
- Không biết Trịnh quản năm nay đã ngũ tuần chưa? Ta thấy ngài còn khỏe mạnh rắn rỏi lắm.
Hà gia chủ có người quản lý thông trang như ngài thật tốt.
Trịnh An Trang đáp:.
Đọc truyện chuẩn không quảng cáo ⩵ T r ???? ???? t r u y ệ n.????n ⩵
- Không giấu gì Phạm gia chủ, ta năm nay cũng 46 tuổi.
Cả đời ta gắn với ruộng vườn, được ân đức của gia chủ mà giúp ngài ấy quản lý gia trang.
Tuy nói là quản lý, nhưng ta chỉ phụ trách những công việc đồng áng, chăn nuôi, giúp dân trong thôn tính toán sổ sách rồi gửi về gia chủ xem xét.
Còn chuyện thu hoạch xong đưa nơi nào bán thì đã có những quản lý khác lo.
Lần trước nghe gia chủ nói có cách trồng được nấm bào ngư, bà gia như ta thật sự không thể tưởng tượng được người nào có thể làm ra kỳ tích như vậy.
Những yêu cầu cần chuẩn bị cho nhà nấm ta đều đã làm xong, chỉ chờ ngài tới.
Đi thêm một đoạn rốt cuộc cũng tới nơi cần tới.
Một khu nhà được đóng cửa cẩn thận.
Hiểu Linh kiểm tra xung quanh thấy mọi thứ được dọn sạch sẽ, rải vôi bột như cô yêu cầu thì rất hài lòng.
Khu nhà được chia thành 2 gian.
Một gian nhỏ hoàn toàn được đóng kín để làm phòng tối.
Gian lớn bố trí thoáng đãng hơn để làm phòng treo nấm.
Hiểu Linh rất hài lòng với sự chuẩn bị của thôn trang.
Cô quay sang Trịnh quản thôn nói:
- Số bịch nấm kia ngày mai có thể rạch bịch treo lên rồi.
Trịnh quản cho người dời túi vào phòng tối đêm nay đi.
Ngày mai ta sẽ hướng dẫn ngài và người làm cách rạch bịch, treo nấm và chăm sóc chúng.
Trịnh An Trang hỏi:
- Phạm gia chủ xem có cần chuẩn bị thêm cái gì không?
Hiểu Linh lắc đầu:
- Hiện tại ta thấy mọi thứ đều ổn.
Sáng mai ta nhìn thêm xem thế nào, Trịnh quản không cần lo lắng quá.
Trịnh An Trang lúc này mới thở phào.
Bà sợ trong lúc chuẩn bị có gì sơ sót ảnh hưởng tới sức sống của nấm thì tội của bà to lắm.
Nghe được câu nói của Phạm gia chủ, bà mới bớt được gánh nặng:
- Vậy giờ ta đưa Phạm gia chủ cùng Lê chưởng quầy về nhà khách nghỉ ngơi.
Hai người đi một ngày đường mệt mỏi nên tắm rửa một cái rồi dùng bữa tối.
Cơm tối ở Hà thôn đều là đồ của nhà trồng được, mong nhị vị không chê.
Hiểu Linh cười đáp:
- Tạ Trịnh quản thôn.
Ta ăn uống đơn giản, ngài không cần quá bận tâm chuyện này.
Rồi cô quay sang nói với Ngọc Lan:
- Lan tỷ thứ lỗi, hôm nay đi xe ngựa một ngày làm ta rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ sơm, không thể bồi tỷ vài ly được.
Ngọc Lan xua tay:
- Phạm gia chủ quá khách khí rồi.
Ngày mai còn bận rộn, nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt..