Chương 169
Phu thê nói chuyện với nhau thêm dăm ba câu rồi cùng nhau ra giếng làm vệ sinh, trời đã không còn sớm nữa.
Nhà dưới mọi người cũng dần thức giấc, lục đục ra ngoài.
Lập Hạ thấy Hiểu Linh đã trở dậy liền hỏi:
- Tỷ… hôm qua đi đường xa mệt vậy sao tỷ không ngủ thêm lát nữa? Mọi chuyện trong nhà huynh đệ ta đều lo được ổn thỏa.
Hiểu Linh cười đáp:
- Hôm qua tắm xong ta đã ngủ rồi nên hôm nay thức dậy sớm.
Đệ yên tâm, ta biết sức khỏe của mình mà.
Trong nhà giờ chỉ có Tiểu Đông là cần chú ý sức khỏe thôi.
Lập Hạ đáp:
- Tỷ cũng nhận ra là huynh ấy mệt mỏi đúng không? Ta mấy nay đều thấy sắc mặt Đông ca không được tốt.
Lập Hạ quay sang Tiểu Đông:
- Ca hôm nay thấy thế nào rồi? Hôm qua cả ngày ta đều thấy ca không ăn được nhiều lắm.
Tiểu Đông chưa biết phải trả lời Lập Hạ thế nào thì Hiểu Linh nói:
- Đông ca của đệ có chút thiếu máu nên hoạt động mạnh hay đứng lên ngồi xuống đột ngột thì đầu váng mắt hoa, buồn nôn, sắc mặt cũng không quá tốt.
Thời tiết này cũng quá sức hại người nên ta đang dặn Tiểu Đông hạn chế bớt công việc, để đó ta làm.
Ta cũng đang nghĩ có những món ăn nào thích hợp bổ máu nấu ăn, vừa bổ sung cho Tiểu Đông, cũng tốt cho cả nhà.
Tiểu Đông quay sang nhìn thê chủ mặt không đổi sắc bịa ra câu chuyện hắn thiếu máu để hợp lý chuyện không cho hắn làm việc nặng lại bồi bổ thêm trước mặt nhị đệ thì rốt cuộc cũng hiểu câu nói của nàng: ai là bậc thầy đóng kịch.
Lập Hạ hoàn toàn không hay biết mà tin tưởng tuyệt đối thê chủ còn phụ họa:
- Tỷ nói cũng phải, thời tiết này mà đệ cúi bắt cua một hồi đứng dậy còn hoa mắt nữa mà.
Mấy việc nặng trước kia Đông ca dành làm cả, không mệt mỏi mới là lạ.
Hiểu Linh nghe Lập Ha nói cũng dặn dò:
- Đệ chú ý đấy, đừng có phơi nắng nhiều quá không lại cảm như Tiểu Hàn.
Lần đó đệ ấy dọa ta sợ chết khiếp.
Lập Hạ lau mặt xong thì gật đầu:
- Đệ biết, tỷ yên tâm.
Lập Hạ vừa rời khỏi, Tiểu Đông bất đắc dĩ nhìn Hiểu Linh hỏi:
- Thê chủ cứ nhẹ nhàng như vậy liền lừa Lập Hạ tin sái cổ.
Không biết ngài có điều gì giấu chúng ta không nữa.
Hiểu Linh nhẹ cười nhìn Tiểu Đông:
- Ngay cả thân phận thật sự của mình ta còn nói cho mọi người thì có gì mà đáng dấu diếm nữa chứ.
Huynh đó, ta biết nam nhân mang thai dễ suy nghĩ linh tinh, nhưng không cho phép huynh nghĩ ta có gì lừa dối hay có lỗi với huynh đó, biết chưa? Ta đời này chỉ có mình huynh thôi.
Tiểu Đông vốn chỉ muốn trêu đùa thê chủ một chút nhưng đột nhiên được nàng thổ lộ thì không khỏi ngượng đỏ mặt vội vàng vâng một tiếng rồi tránh đi.
Thê chủ không ít lần nói những câu khiến hắn ngượng ngùng như vậy..
tại sao lần nào hắn cũng không thể khống chế bản thân mà đỏ mặt, tim loạn nhịp vì nàng chứ.
Thật đáng ghét,
Bữa ăn sáng đơn giản với bánh ngô và cháo đậu xanh xong xuôi, Hiểu Linh quay sang Tiểu Đông nói:
- Ta lên núi có chút việc, huynh gói cho ta cái bánh ngô và ít nước đề phòng đi quá trưa mới trở lại.
Mọi người không cần chờ ta cơm trưa đâu.
Tiểu Đông cũng không hỏi nhiều mà chuẩn bị đồ cho Hiểu Linh lên núi.
Thê chủ luôn có những công việc nàng ấy chưa muốn nói với ai, tỷ như lần làm thử xà phòng kia.
Bọn hắn rất tò mò nhiều lần hỏi nàng đang làm thứ gì.
Khi đó thê chủ cũng cố gắng lý giải việc mình làm nhưng bọn họ không ai có thể hiểu.
Chỉ đến khi mọi thứ hoàn thành, những câu giải thích ấy rốt cuộc họ cũng thông suốt một chút, tất cả chỉ có thể trách bọn hắn hiểu biết quá ít mà thôi.
Hiểu Linh hẳn là đã dự định xong xuôi nhưng chưa đạt được điều gì sẽ không nói ra để bọn hắn không phải trông ngóng.
Mấy lần như vậy, Tiểu Đông cũng biết mà làm theo lời thê chủ nói là được.
Khi đến thời điểm thích hợp, nàng ấy sẽ nói cho bọn họ những gì mình đã và đang làm, giải thích tường tận mọi thắc mắc.
***
Hiểu Linh kiểm tra toàn bộ những thân chiết trước đây cô làm.
Có những thân rễ đã bị khô đi do lâu ngày không được tiếp thêm dinh dưỡng, nhưng vẫn có những gốc phát triển rất tốt.
Hiểu Linh cẩn thận cắt chúng về, dự định trồng ở một nơi thật dễ thấy.
Đám cây này nếu chăm tốt, sang xuân sẽ bắt đầu cho hoa bói.
Quả có thể chưa đậu được, nhưng Hiểu Linh cũng chỉ cần như thế.
Cây bé xíu đã cho hoa bói chắc chắn trở thành tin đồn tốt nhất để sau này có người cần mà tìm tới.
Có điều, Hiểu Linh nhận ra chiết cây tuy rất tốt nhưng cây mẹ nhà cô lại không có nhiều, thời gian thành cây cũng mất vài tháng.
Chưa kể đến chuyện chờ nó ra hoa kết quả lại còn là cả một quá trình một, hai năm.
Hiểu Linh cần nhanh hơn thế, vậy thì chỉ trông chờ vào ghép mắt..
Cô lần này phải nghiêm túc nghiên cứu kỹ thuật chiết ghép mới được.
Hiểu Linh tranh thủ đi lên khu trồng sắn xem xét rồi làm cỏ, vun gốc cho chúng.
Chợt nghĩ đến Tiểu Đông lần trước rất thích ăn món rau sắn muối nấu cá, xào trứng khiến cô quyết định hái một nắm lớn ngọn sắn về.
Khẩu vị người mang thai vô cùng kỳ lạ, có thể bất chợt thèm một món gì đấy.
Biết đâu Tiểu Đông thèm ăn rau sắn thì sao? Dù sao thì lá sắn trên này nhiều lắm lại còn rất non, hái về muối ăn dần cũng tốt,.
Chương 170:
Trở về với chiếc gùi nặng trĩu những thân chiết, Hiểu Linh cũng không nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào trồng chúng xuống. Cô chọn mảnh đất ngay gần sân nhà để trồng đào và mơ, mấy thân vú sữa sẽ trồng phía sau. Chỗ này vừa thu hút ánh nhìn của người làng khi đơm hoa kết trái lại vừa vặn điểm xuyết cho ngôi nhà khi xuân tới hoa nở. bao giờ cây lớn có tán, cô có thể mắc chiếc võng nhỏ ra đây nằm rồi.
Lưu thị bận rộn đi cùng Tiểu Đông làm việc cốt để đỡ thêm cho thằng bé và nhắc nhở nó một chút. Bây giờ Tiểu Đông có đứa nhỏ rồi cũng cần cẩn thận hơn trước. Ông cũng dặn dò cha Nhất Khang chú ý hơn, vừa vặn lấy lý do Hiểu Linh đưa ra lúc ăn sáng ra dùng luôn. Tiểu Đông lấy được con bé thật sự là phúc phần của nó.
Lập Hạ xong việc ở nhà cũng ra đồng cùng Nhất Khang cắt cỏ, tiện thể thu hoạch cá tôm nhỏ hôm qua và đặt hom mới. Mỗi ngày một chút nhưng cũng đủ thêm bữa cho gia đình hoặc làm bữa cải thiện chất tanh cho lũ gà vịt trong nhà. Giờ nhà có thêm con ngựa nên cỏ cần nhiều hơn trước, hơn nữa con ngựa này còn chưa quen nhà nên cũng chưa thể đem đi ăn thả như trâu được. Từ ngày cha con Nhất Khang sang nhà giúp việc, chuyện cho gà vịt ăn Lập Hạ không phải làm nữa. Cậu chỉ cần chăm sóc vườn rau, nhà nấm và số mộc nhĩ ngoài bờ đê. Từ đợt bắt đầu trồng, mộc nhĩ đã thu hoạch được ba lần rồi. Hình như do được tưới phân xanh nên tai mộc nhĩ rất lớn và dày dặn, khi phơi khô xong vẫn rất năng cân và đẹp. Nhìn số mộc nhĩ được phơi khô cất đi nhiều dần lên khiến Lập Hạ vui vẻ không thôi. Đây chính là thành quả do cậu chăm sóc mà nên a.
Hiểu Linh hì hục trồng xong đám thân chiết thì đột nhiên có khách tới cửa. Cô ngẩn người giây lát rồi vội ra mở cổng. Khi nhìn thấy người là Ngọc Lan, cô vội hỏi:
- Ngọc Lan tỷ có việc gì gấp tơi tìm ta sao?
Ngọc Lan nhảy xuống xe cười cười:
- Không có. Muội lo lắng quá rồi. Ta là thay gia chủ mang người tới cho muội đây?
Hiểu Linh ngẩn người:
- Mang người tới?
Ngọc Lan đáp:
- Chẳng phải muội nhờ gia chủ xem chọn cho vài gia nhân sao. Lần này vừa vặn tìm được nhóm người đúng ý nên gia chủ đã định xuống trước để mang cho muội.
Hiểu Linh à lên một tiếng rồi nghiêng người nhường đường cho Ngọc Lan:
- Vậy chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.
Ngọc Lan gật đầu:
- Ừ.. Còn có.. gia chủ gửi cho muội mấy chậu cúc các màu trưng cho vui mắt. Lần trước gia chủ tới nhà thấy muội có trồng hoa nên nghĩ muội sẽ thích.
Hiểu Linh mỉm cười:
- Ta thích hoa cỏ. Tỷ giúp ta chuyển lời cảm ơn Vân Sương huynh.
Chủ khách yên vị. Hiểu Linh rót cho Ngọc Lan chén trà xanh, chờ nàng ấy uống một hơi cạn sạch lại đổ đầy lần nữa.
Ngọc Lan nghỉ ngơi một hồi rồi nói:
- Ba người ta mang đến hôm nay là một gia đình. Người góa phu và hai đứa con. Nhà bọn hắn vốn là gia nhân của tội thần bị tịch biên tài sản nên bị bán đi. Nữ nhân trong nhà đã chết trong tù. Góa phu trước đây từng theo hầu rồi làm ma ma giúp việc bên cạnh chủ nhân. Đứa con gái thì càng có tiền đồ khi theo hầu bút nghiên. Chỉ có người con trai nhỏ yếu ớt, thường xuyên bệnh vặt. Gia đình này bị đưa tới nơi này mãi chưa tìm được chủ nhân vì bọn họ không muốn bị tách ra. Gia chủ thấy bọn họ tuy có chút cố chấp chuyện này nhưng có lẽ lại là chuyện tốt khi coi trọng, yêu thương từng thành viên trong nhà. Muội thấy thế nào?
Hiểu Linh chờ Ngọc Lan nói qua về hoàn cảnh mấy người này rồi đáp:
- Để ta xem họ một chút.
Ngọc Lan gật đầu:
- Đương nhiên rồi. Người sẽ đưa cho muội nên muội xem có ổn không? Nếu không được, ta mang về trả nha bà là được.
Nàng quay sang nói với người hầu đi cùng:
- Ngươi ra gọi bọn họ vào đi.
Tùy tùng cúi người rồi lùi nhanh ra bên ngoài. Chừng một phút sau, nàng ta đã trở lại cùng với ba người khác.
Hiểu Linh nhìn sơ bề ngoài thấy trang phục bọn họ có phần rách rưới nhưng sạch sẽ, đầu tóc được búi gọn gàng. Người nam nhân cầm theo một tai nải nhỏ, có lẽ đó là toàn bộ gia sản của bọn họ. Không một ai trong số đó dám ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Không gian im lặng khiến ba người càng thêm phần co quắp. Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Nói cho ta yêu cầu của các ngươi.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn lên rồi rất nhanh cúi xuống lắp bắp:
- Yêu… yêu cầu. Chúng ta.. không..
Nguyễn thị vốn muốn nói chuyện đứa nhỏ của hắn yếu ớt nhưng chỉ mong gia đình được ở bên nhau, mọi việc hắn và con gái sẽ gắng sức hoàn thành. Nhưng khi vừa ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như dao của nữ nhân đó khiến mọi ngôn ngữ định nói ra dường như bay sạch. Ánh mắt đó sâu thẳm như đáy hồ khiến hắn bất giác rùng mình sợ hãi.
Phan Nhân đứng bên cạnh thấy phụ thân định phủ nhận thì vội vàng đưa tay nắm chặt tay hắn, đầu vẫn cúi gằm nhưng mạnh mẽ đáp:
- Chúng ta có yêu cầu mong gia chủ thành toàn. Tiểu đệ ta tên Phan Nhan từ bé yếu đuối, nhiều bệnh, khó lòng làm việc nặng. Nhưng dù đệ ấy thế nào vẫn là người nhà của chúng ta. Vì thế, chúng ta chỉ nguyện ý bán mình khi có đủ gia đình.
Nói một hơi dài, tim Phan Nhân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Đây không phải lần đầu có người tới muốn chọn bọn hắn nhưng chưa bao giờ phụ thân thất thố như vậy. Nàng có thể cảm nhận tay phụ thân run lên từng chập. Con người đó đáng sợ đến thế sao.