Xuyên Đến Nữ Tôn Quốc

Chương 185

Tiễn Vân Sương và Lưu Minh đi về cùng những chậu hoa, Hiểu Linh vui vẻ nói chuyện với cả nhà:

- Ta có mang chút bánh đặc sản ở Trấn Đông An về để mọi người nếm thử, nào vào nhà đi… Thật may hôm đi mang nhiều áo ấm một chút, ở Lam Kinh thư viện ta cảm thấy lạnh hơn ở nhà.

Tiểu Đông nghe thấy thê chủ nói chuyện thì có phần lo lắng:

- Áo ấm ta làm cho ngài đủ dùng không? Hay để ta khâu thêm cho thê chủ cái khác dày hơn một chút?

Lưu thị ngắt lời con trai:

- Con làm thì cứ làm, cần gì phải hỏi Hiểu Linh. Con bé lại lo con vất vả nói không cần cho mà xem.

Hiểu Linh cười cười, đáp:

- Con thấy nhạc phụ mới cần may thêm áo ấm. Mấy chiếc áo mang từ bên kia sang thật sự quá cũ rồi, bông vải cũng xẹp nhiều, không còn ấm nữa. Tiểu Đông đã làm cho ta hai chiếc với hai cái cũ là đủ dùng rồi. Ngài nên mặc ấm một chút kẻo lại ho, ta lo lắng.

Những lời quan tâm của Hiểu Linh thành công chặn đứng Lưu thị lan man dạy dỗ con trai. Có nhiều lúc, cô cảm tưởng Lưu thị là cha cô chứ không phải cha Tiểu Đông nữa.

Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông cười cười, đi sát lại gần, tay chạm nhẹ lên bụng hắn đã hiển lộ, nhẹ giọng:

- Mẫu thân chào con nha… mấy ngày ta đi vắng, con có làm khó phụ thân con không đó? Ta cộng dồn tội trạng của con rồi nha… đến khi ra ngoài không biết lấy công chuộc tội thì coi chừng cái mông nhỏ của con đó.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Tiểu Đông nghe thê chủ đe dọa đứa nhỏ mà dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này hình như biết sợ mẫu thân từ trong bụng rồi. Đợt trước hắn nôn nghén rất nhiều, ăn thứ gì cũng không vào. Thê chủ đích thân vào bếp, đổi vô vàn các món mới lạ cũng không giúp hắn ngon miệng được bao nhiêu. Nàng ấy rốt cuộc không nhịn nổi lo lắng bắt đầu đe dọa đứa nhỏ, không cho phép hành hạ hắn nữa, bằng không sẽ roi mây hầu hạ. Vốn chỉ nghĩ đó là mấy lời nói vô thưởng vô phạt ai ngờ thật sự có hiệu quả, từ hôm đó tình trạng nôn nghén của hắn giảm hẳn. Hiểu Linh nhân cơ hội đó nấu rất nhiều món ngon cho hắn ăn, đồng thời cũng không ngừng "đe dọa" đứa nhỏ. Hắn bây giờ thật sự đang sống trong hũ mật rồi. Tiểu Đông mỉm cười, nhẹ giọng:

- Đứa nhỏ mấy nay ngoan lắm, không có hành ta chút nào hết. Thê chủ đi lần này mọi chuyện tốt chứ?

Mọi người chậm rãi lên nhà chính. Hiểu Linh lôi quà cô mua được đặt lên bàn: chút hoa quả, bánh mứt, bánh gai… Vừa làm cô vừa đáp:

- Viện trưởng tạo mọi điều kiện cho ta. Mọi người trong thư viện ta gặp đều khá tốt. Ngoại trừ đồ ăn nấu dở tệ khiến ta phải quyết định xuống bếp thì mọi việc đều vô cùng suôn sẻ. Mọi người ở nhà vẫn ổn chứ. Mấy nay còn phải đi làm cỏ không?

Tiểu Đông đáp:

- Cỏ mấy nơi chúng ta đều làm xong hết rồi. Đợt này sẽ nhàn một chút.

Tiểu Đông lưỡng lự một chút rồi vẫn quyết định hỏi:

- Thê chủ… những chậu hoa kia… thật sự đáng giá vài vạn lượng mỗi chậu sao. Nhưng… chúng chính là mấy chậu hoa đợt trước Vân Sương huynh cho nhà ta mà.

Tiểu Đông khi nghe Vân Sương nói mỗi chậu đáng giá vài vạn lượng thì cảm giác mình chắc chắn nghe nhầm rồi. Làm gì có ai bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua về một chậu hoa chứ. Hơn nữa rõ ràng chúng rất bình thường khi Lê chưởng quầy mang tới đây. Đúng là thê chủ đã làm chút gì đó với chúng và chăm sóc cũng rất kỹ càng. Nhưng về bản chất chúng vẫn là những cây hoa đó mà, đúng không?

Hiểu Linh chậm rãi rót nước uống, lắng nghe Tiểu Đông nói chuyện. Cô cũng nên bật mí mấy thứ cô làm với chậu cúc rồi đúng không? Nhìn dáng vẻ bồn chồn không yên của Tiểu Đông và Lập Hạ khi nghe Vân Sương nói chuyện quả thật cô không đành lòng.

- Đúng là những chậu hoa đó ban đầu rất bình thường, không hề đáng giá vài vạn lượng một chậu như thế. Nhưng ta đã làm chút thủ thuật ghép những cây có màu hoa khác nhau lại với nhau nên mới khiến chúng bỗng chốc trở nên đắt giá như vậy. Tiểu Đông, huynh đã từng thấy ai cắt ghép thành công như vậy chưa?

Tiểu Đông khẽ mím môi rồi lắc đầu:

- Ta.. chưa từng thấy.

Hiểu Linh mỉm cười:

- Chính vì vậy, những cây cúc với nhiều màu hoa đó mới trở nên quý giá vì chỉ có 10 chậu này. Ta nói cho cả nhà biết là vì không muốn mọi người lo lắng, sợ hãi khi ta bán những chậu cây với giá cao như vậy cho người khác. Và ta cũng mong mọi người nghe đó rồi để trong lòng, không cần nói ra ngoài. Có lẽ chỉ sang năm sau thôi, sẽ có điều khiến mọi người còn kinh diễm hơn cả những chậu hoa nhiều màu sắc như vậy.

Lập Hạ tò mò hỏi:

Nếu chăm sóc tốt, không cần đến năm sau, gần tết này hẳn là mấy cây đào, mận của nhà cô cũng sẽ cho những bông hoa đầu tiên rồi, có khi còn có trái bói… Ân… mà tính toán ra đứa nhỏ nhà cô sẽ sinh đâu đó tầm tháng 2, tháng 3… lúc đó còn lạnh nhỉ.. hay nhắc Tiểu Đông may thêm cho đứa nhỏ chút áo ấm. Mà khi đó nó có chút xíu hà… có lẽ may mấy tấm chăn ôm nhỏ sẽ tiện hơn. Sang tháng Chạp, cô nên mang chút gì đến Lam Kinh làm quà Tết rồi ở lâu một chút sao chép thêm sách rồi ở nhà vài tháng… Ra giêng lại bận trồng lúa.. khi đó tháng sinh của Tiểu Đông cũng đến gần, cô không muốn xa nhà chút nào. Suy nghĩ của Hiểu Linh bỗng chốc lan man sang chuyện khác. Ánh mắt vô thức quay nhìn Tiểu Đông rồi mỉm cười.

- Tỷ tỷ… có thứ gì kinh diễm hơn cả chuyện này chứ?

Hiểu Linh cười cười thần bí nói:
Bình Luận (0)
Comment