Hiểu Linh ướt lướt thướt đi về cùng Lập Hạ đã thay quần áo khô.
Dù mới có 8 tuổi, nhưng đứa nhỏ này đã bị dạy cái tư tưởng nam nữ hữu biệt từ rất sớm.
Cô cũng không muốn thằng bé mặc đồ ướt dính sát vào người đi trên đường, nhỡ đâu có người ngoài nhìn thấy đồn đại lại không hay nên ban nãy cô chỉ kịp vội vào nhà lấy quần áo cho Lập Hạ.
Còn nữ nhân như cô ở nơi này… khụ… cô còn từng nhìn thấy họ không mặc gì đi tắm sông kia kìa.
Cái này thì cô chịu.
Nhưng cho dù cô ướt như vậy nhưng Lập Hạ vẫn nắm chặt tay cô không buông, mặc kệ cho những giọt nước nhỏ xuống quần áo khô của mình.
Vừa về đến nhà, Tiểu Đông liền tính dắt Lâp Hạ vào nhà dưới để xem tình hình chỗ bỏng thế nào thì Hiểu Linh bất giác thấy tay áo của cô bị nắm chặt hơn một chút.
Cô cười khổ ngồi xuống đối diện với Lập Hạ nghiêm túc nói:
- Đệ theo Tiểu Đông vào xem vết bỏng một chút.
Trong lúc đó ta sẽ lên nhà thay quần áo thật nhanh rồi ngồi chờ đệ ở ngoài cửa phòng, được không? Đệ để Tiểu Đông nhìn một cái ta mới yên tâm được.
Lập Hạ do dự một hồi.
Hắn giờ rất sợ, chỉ muốn luôn bên cạnh tỷ tỷ mới có thể yên tâm một chút.
Nhưng nhìn tỷ ấy ướt từ đầu tới chân hắn cũng không đành lòng.
Tỷ còn lo lắng cho hắn như vậy.
Lập Hạ cứng ngắc gật đầu rồi từ từ bỏ tay ra.
Tiểu Đông cũng cẩn thận nắm một tay Lập Hạ dắt đi.
Đứa nhỏ đi được hai bước lại ngó đầu nhìn lại Hiểu Linh một chút làm cô thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười, giống như đứa trẻ bị cô giáo dắt vào lớp học vậy đó.
Cô chờ cánh cửa nhà dưới đóng lại rồi mới vội vào nhà lấy đồ thay quần áo ướt.
Lập Hạ là một đứa nhỏ rất độc lập, chỉ khi quá hoảng sợ và lo âu, thằng bé mới quấn người một chút, luôn muốn ở bên cạnh người mà nhóc thấy an toàn.
Tiểu Đông nghe Hiểu Linh nói Lập Hạ bị bỏng thì vội vàng thoát áo thằng bé để kiểm tra.
Lập Hạ cũng ngoan ngoãn để Tiểu Đông làm.
Hắn có chút thở phào khi trên da Lập Hạ chỉ còn chút hồng hồng.
Tiểu Đông với lấy hũ mỡ trăn vừa lấy bên nhà Trần bá mẫu xoa một chút lên da cho Lập Hạ, kiểm tra kỹ càng không bỏ sót một góc nào rồi mới nhẹ hỏi:
- Đệ thấy thế nào? Còn thấy nóng rát không?
Lập Hạ lắc đầu nói:
- Đệ không thấy nóng rát nữa, Đông ca đừng lo.
Ban nãy ngâm nước cùng tỷ tỷ thật sự đã đỡ rất nhiều rồi.
Tiểu Đông thương tiếc nhưng vẫn không tránh khỏi giáo huấn Lập Hạ một trận.
Hắn chỉ chỉ tay lên trán Lập Hạ nói:
- Còn may cho đệ là không sao nhé.
Nếu có vấn đề gì, tỷ tỷ đệ có thương đệ bao nhiêu cũng không tránh được một trận roi đâu.
Thê chủ đã nghiêm túc dặn đi dặn lại bao lần về việc bị bỏng rồi mà đệ vẫn ương bướng không nghe.
Lập Hạ cúi đầu làu nhàu:
- Tỷ tỷ sẽ không đánh đệ đâu…
- Ai bảo ta sẽ không đánh đệ.
Nếu không phải hôm nay đủ thứ chuyện xảy ra thì đệ khỏi bỏng xong cũng phải ăn đòn một trận.
Hiểu Linh ngồi ngoài cửa nói vọng vào.
Lưu thị ban nãy nghe Tiểu Đông về nói thì có chút không yên tâm nên xuống nấu cho hai tỷ đệ bát trà gừng uống xua lạnh.
Hiểu Linh vừa thay đồ xong thì ông cũng mang trà xuống nhà dưới.
Ông nói:
- Kiểm tra xong ra uống bát trà gừng cho ấm người đi nào.
Ngâm nước sông hơn một khắc cũng dễ bị nhiễm lạnh lắm.
Tiểu Đông mặc lại áo cho Lập Hạ xong rồi đáp vọng ra:
- Tụi con ra ngay đây.
Lập Hạ ra ngoài, vừa nhìn thấy Hiểu Linh liền đi tới ôm lấy, dụi dụi đầu vào lòng cô làm nũng:
- Tỷ tỷ…
Hiểu Linh vỗ nhẹ đầu Lập Hạ nói:
- Không sao..
có tỷ ở đây.
Hai tỷ đệ dằn bụng cốc trà gừng cay xè rồi ăn cơm.
Tiểu Đông cùng Lưu thị và Tiểu Hàn cũng ngồi bên cạnh nghe đầu đuôi chuyện xảy ra chiều nay mà lòng không giấu nổi sự lo lắng.
Vì những chuyện xảy ra, Phạm gia cũng không tiếp tục lên núi buổi chiều mà ở nhà làm việc.
Lưu thị cùng Tiểu Đông xử lý số măng kia: bóc vỏ, luộc qua, dàn mỏng, phơi phóng… Hiểu Linh thì lấy mực bôi đen toàn bộ những tờ giấy cô đã luyện chữ rồi phơi khô.
Mấy hạt bào tử rất nhỏ lại màu trắng khó thấy nên cô nghĩ dùng giấy màu đen mới có thể nhìn ra lượng bào tử thu được.
Trời hôm nay nắng gắt kinh khủng nên những tờ giấy mong manh kia tới
tầm 3 h chiều đã khô hết mực.
Lập Hạ vẫn luôn theo chân cô hoàn toàn không hiểu tỷ tỷ định làm gì.
Hắn tò mò hỏi:
- Mấy tờ giấy đen này tỷ định làm gì?
Hiểu Linh nghĩ nghĩ rồi cũng muốn truyền đạt một số kiến thức cô biết về nấm cho Lập Hạ nên từ tốn đáp:
- Đệ còn nhớ những dải sáng trắng bay ra từ những thân nấm sáng nay không? Thứ đó được gọi là bào tử.
Nấm có hai cách sinh sản.
Cách một chính là mọc lên và lan ra từ những thân nấm đã già.
Nhà ta hiện đang trồng nấm chính là dùng cách này.
Và cách hai chính là bào tử.
Bào tử nấm nôm na chính là hạt của nấm.
Khi cây nấm đủ lớn sẽ phát tán ra bào tử trong không khí.
Bào tử theo gió bay đi, tìm được nơi thích hợp thì nảy mầm sinh sôi.
Bào tử nấm rất nhỏ lại màu trắng nên ta dự định dùng những tấm giấy đen này quây xung quanh những cây nấm lớn, thu hoạch bào tử của chúng rồi thử nghiệm nhân giống.
Nếu làm được điều này, sau này chúng ta không cần lo về nguồn giống cho nấm nữa.
Lập Hạ hai mắt lấp lánh hỏi:
- Thảo nào… nấm mọc rất nhiều nhưng không ai biết nó làm sao có thể mọc ra.
Hóa ra là dùng cách này.
Tỷ tỷ, như vậy thì các loại nấm khác chúng ta có thể trồng được như nấm bào ngư không? Mộc nhĩ có phải là nấm không? Đệ thấy nó lớn lên từ thân cây khác giống như nấm vậy?
Hiểu Linh gật đầu:
- Mộc nhĩ là một loại nấm… thậm chí men rượu hay men bánh cũng đều là nấm.
Theo lý thuyết thì tất cả các loại nấm ăn được chúng ta đều có thể trồng theo cả hai cách trên nhưng còn tùy thuộc vào đặc tính mỗi loài nữa.
Lập Hạ ra chiều đã hiểu gật gù đáp;
- Ân… cũng giống như đều là cải nhưng lại có cải canh, cải bẹ, cải củ, cải bắp… đệ hiểu.
Nếu như nhà ta có thể nghiên cứu ra cách trồng tất cả các loại nấm thì quá tuyệt vời.
Hiểu Linh phì cười.
Em trai cô thật sự tham vọng a.
Cô đáp:
- Loại khác thế nào thì ta không rõ, nhưng mộc nhĩ thật sự rất dễ trồng.
Đệ có thể làm như trồng nấm bào ngư hoặc đơn giản hơn là kiếm những thân cây mềm như thân cau, dừa, si, sung mới chặt vài ngày to một chút, để ở những nơi thật giâm mát, đục những lỗ vừa phải lên thân cây rồi nhét những gốc mộc nhĩ già vào đó.
Lấy lá cây, thân lau sậy gì đó phủ lên, chăm tưới nước một chút là có thể có mộc nhĩ rồi.
Lập Hạ đột nhiên ngập ngừng:
- Tỷ… chúng ta trồng mộc nhĩ được không? Trồng theo kiểu đơn giản ấy.
Dưới bờ sống gần nhà ta lau sậy rất nhiều, chúng ta đi chặt thân gỗ rồi vùi ở đó cũng rất ẩm ướt mà gần nguồn nước.
Trồng được bao nhiêu thì trồng, cuối năm các lái thương thường đi mua hàng Tết thường thu mua cả măng khô và mộc nhĩ khô.
Tuy không được giá như nấm bào ngư nhưng cũng không phải chăm sóc gì nhiều.
Được không tỷ?
Hiểu Linh ngây người vì suy nghĩ của Lập Hạ.
Sao cô có thể không nghĩ tới chuyện này nhỉ.
Cô chỉ chăm chăm đến thứ có giá trị lớn là nấm bào ngư mà bỏ quên một thức rất đỗi bình dị đó là mộc nhĩ.
Bây giờ không thường ăn nhưng Tết đến cỗ bàn nhà nào chẳng phải có chút canh mọc, nem rán, miến xào.
Nhà giàu hơn một chút thì có giò xào.
Tất cả chúng đều cần mộc nhĩ nha.
Mộc nhĩ lại dễ phơi khô bảo quản.
Sao cô lại không thử chứ.
Hiểu Linh cười xoa đầu Lập Hạ:
- Tốt..
vậy chúng ta thử trồng mộc nhĩ nữa.
Sau đợt này, đệ chịu khó thu gom gốc mộc nhĩ, bao giờ ta thử nghiệm thành công nhân giống nấm bào ngư hoặc có gốc nấm bổ sung, chúng ta sẽ trộn nguyên liệu lần nữa để trồng cả hai loại nấm này.
Lập Hạ vui vẻ cười.
Cậu cứ nghĩ thuyết phục tỷ tỷ sẽ rất khó, nhưng không ngờ tỷ ấy lại đồng ý nhanh như vậy.
Thật tốt.
Xem chừng năm nay nhà cậu không chỉ có măng khô mà còn có cả mộc nhĩ khô để bán cho thương lái rồi..