Sáng hôm sau, Trình Cảnh Mặc vừa từ tầng hai đi xuống, liền đụng phải Vu Hướng Dương đang khệ nệ đeo ba lô, rón rén đóng cửa phòng khách lại.
“Vu Hướng Dương, cậu lấy trộm cái gì đấy?”
Giọng nói trầm thấp của Trình Cảnh Mặc vang lên phía sau, Vu Hướng Dương giật mình, hoảng hốt quay phắt lại. Hắn hạ giọng, quát khẽ: “Làm cái gì vậy! Cậu có biết giữ ý tứ không? Mới sáng sớm đã om sòm ầm ĩ, mọi người còn phải nghỉ ngơi đấy!”
Trình Cảnh Mặc ngơ ngẩn. Hắn chỉ dùng giọng bình thường hỏi một câu, vậy mà lại thành ồn ào đến thế sao?
“Cậu... uống nhầm thuốc à?” Trình Cảnh Mặc buột miệng hỏi.
“Cậu mới uống nhầm thuốc ấy!” Vu Hướng Dương vừa dứt lời, đã nhanh tay đóng cửa lại, rảo bước về phía cửa chính. “Tôi đi về trước đây, cậu về sau, nhớ giúp tôi chào bác trai, bác gái một tiếng nhé!”
Trình Cảnh Mặc thấy thái độ của hắn kỳ lạ, vội bước tới giữ ba lô. “Không phải đã nói ngày kia chúng ta cùng về sao?”
“Buông tay ra!” Vu Hướng Dương trừng mắt, bực bội nói. “Ở đây cả ngày tôi chỉ thấy chán ngán, muốn về sớm hơn!”
“Cậu có chuyện gì giấu tôi!” Trình Cảnh Mặc khẳng định. Anh đã quá quen thuộc với tính cách thẳng như ruột ngựa của Vu Hướng Dương.
Đương nhiên, Vu Hướng Dương không thể kể chuyện của Lâm Dã. Hắn đành bịa bừa, “Mẹ tôi, tức là nhạc mẫu của cậu đấy, bảo tôi về xem mắt, tôi phải đi thật nhanh!”
Trình Cảnh Mặc càng không tin. Mấy năm nay, bao nhiêu người muốn giới thiệu đối tượng, hắn có bao giờ chịu đi gặp đâu.
“Sao tôi không biết chuyện này? Nhạc mẫu của tôi thông báo cho cậu kiểu gì?” Trình Cảnh Mặc chất vấn, “Tôi với cậu ở bên nhau suốt, có thấy cậu gọi điện về nhà đâu.”
“Truyền âm ngàn dặm, mẫu tử tâm linh tương thông! Hiểu ?” Vu Hướng Dương hùng hồn đáp.
Trình Cảnh Mặc vẫn giữ chặt chiếc ba lô, “Cậu đừng về vội. Tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra ‘chứng hoang tưởng’ cái đã.”
Mắt Vu Hướng Dương lập tức sáng rực lên. “Cậu cũng cảm thấy tôi bị hoang tưởng à?”
Trình Cảnh Mặc thành thật gật đầu. “Triệu chứng rõ ràng quá còn gì.”
Vu Hướng Dương vỗ mạnh hai tay vào nhau. “Thế thì đúng rồi! Tôi cũng thấy thế!”
Hắn tin chắc những lời Lâm Dã nói tối qua chẳng qua là ảo giác do hắn tự tưởng tượng ra mà thôi!
Tình huynh đệ cách mạng trong sáng, làm sao có thể vấy bẩn bởi thứ tình cảm "trong tối" như tình yêu?! Tuyệt đối là hoang tưởng!
Vu Hướng Dương lại nói: “Cho nên tôi phải về bảo mẹ tôi kiểm tra não cái đã!”
Bất kể là hoang tưởng hay sự thật, hắn cũng phải trốn Lâm Dã càng xa càng tốt.
Trình Cảnh Mặc càng chắc chắn, Vu Hướng Dương đang uống nhầm thuốc! Nhưng hắn nài nỉ quá, anh cũng đành buông tay.
Vu Hướng Dương nắm lấy cổ tay Trình Cảnh Mặc, gỡ tay anh ra. “Yên tâm, tôi không gây rắc rối, không dính dáng đến tội phạm. Tôi chỉ đơn thuần là muốn về nhà sớm hơn thôi!”
Trình Cảnh Mặc thôi không ngăn cản nữa. Nếu Vu Hướng Dương không muốn nói thì thôi vậy, miễn là không gây chuyện hay gặp rắc rối gì lớn. Anh cũng không thể ép hắn ở lại cùng mình.
Thế là, nhân lúc mọi người còn chưa thức giấc, Vu Hướng Dương đã thành công “đào tẩu” khỏi nhà họ Tống.
Lúc ăn sáng, Trình Cảnh Mặc chủ động giải thích với mọi người, “Vu Hướng Dương đã về rồi ạ. Cậu ấy đi muộn thì sợ lỡ tàu, nên không kịp chào mọi người. Nhờ con nói lại một tiếng.”
Tống Hoài Khiêm có chút tiếc nuối. “Có việc gì gấp ở nhà à? Chúng ta còn tưởng hai đứa sẽ cùng về.”
Trình Cảnh Mặc nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Cậu ấy nói phải về kiểm tra lại đầu óc.”
Lâm Vận Di tin là thật, “Thằng bé thấy không khỏe ở đâu thì phải nói sớm chứ, chúng ta có thể nhờ chuyên gia giúp đỡ.”
Trình Cảnh Mặc trấn an, “Cũng không nghiêm trọng lắm đâu ạ, có lẽ là nhớ mẹ quá thôi.”
Lâm Vận Di hiểu ra, gật gật đầu, rồi đôi mắt bỗng đỏ hoe. Vu Hướng Dương rời xa mẹ chưa đầy một tháng mà đã nhớ nhung đến thế, vậy Trình Cảnh Mặc đã bao nhiêu năm không có mẹ, cuộc sống phải khổ sở đến nhường nào!
Vu Hướng Niệm ngồi cạnh, nửa tin nửa ngờ câu chuyện của Trình Cảnh Mặc. Nói Vu Hướng Dương về kiểm tra đầu óc thì đúng là có khả năng. Một người đàn ông 25 tuổi mà còn làm ra chuyện đạp xe thi với xe buýt thì đúng là nên kiểm tra lại. Nhưng nói hắn là "mama boy" thì không phải. Chuyện bay ngàn dặm về với vòng tay mẹ, hắn không làm được.
Lâm Dã ngồi đối diện, phồng má, hậm hực gắp thức ăn. Cô chỉ muốn nhân lúc Vu Hướng Dương chưa đi để thổ lộ lòng mình, không ngờ lại dọa hắn chạy mất dép! Đúng là đồ đàn ông nhát gan, lá gan nhỏ xíu!
Cả gia đình quây quần bên bàn ăn sáng. Lâm Vận Di liếc nhìn Trình Cảnh Mặc rồi lại nhìn Vu Hướng Niệm, sau đó đưa mắt về phía chồng. Cả ba người đều cúi đầu im lặng ăn cơm.
Lâm Vận Di hắng giọng, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng. “Cảnh Mặc này, con có muốn phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh không?”
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm đồng thời ngẩng đầu nhìn bà.
Lâm Vận Di tiếp lời, “Bao nhiêu năm chúng ta mới tìm thấy con, gia đình vừa đoàn tụ đã phải chia xa. Nếu con ở lại Bắc Kinh, cả nhà sẽ được ở gần nhau hơn. Hơn nữa, Niệm Niệm phải học ở đây bốn năm, bốn năm đó hai vợ chồng con ở xa nhau, chắc chắn sẽ không quen.”
“Nếu con đồng ý, chúng ta sẽ tìm cách. Con ưu tú thế này, nhiều đơn vị sẽ tranh nhau mời về. Con muốn vào đơn vị nào, quân đội cũng được.”