Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 393

Suốt một tuần ở ký túc xá, cô nghe mấy cô bạn cùng phòng kể chuyện về giấc mơ khi mang thai, nghe nói rất đúng. Nhưng cô từ lúc mang thai đến giờ, vẫn chưa mơ thấy con vật hay cây cối nào. Cô không muốn có một con lợn đen nhỏ. Nếu Trình Cảnh Mặc mơ thấy hoa cỏ gì đó, chắc chắn sẽ là một cô con gái xinh đẹp!

Trình Cảnh Mặc do dự một chút, "Không tiện nói." Ở đây có hai chiến sĩ trực ban, làm sao có thể nói nội dung giấc mơ ra.

Vu Hướng Niệm lập tức hiểu, "Đồ không biết xấu hổ!"

Trình Cảnh Mặc: “…” Anh mơ thấy mình thi đậu trường quân đội, dẫn quân đánh giặc, thế thì có gì mà không biết xấu hổ?!

"Mọi người thế nào rồi?" Trình Cảnh Mặc hỏi.

"Tất cả đều khỏe, anh yên tâm đi."

Trình Cảnh Mặc nói, "Anh cũng viết thư cho em rồi, chắc sắp đến nơi. Mọi người đều ổn thì anh yên tâm rồi. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi."

"Ơ..." Giọng Vu Hướng Niệm đầy thất vọng, "Chỉ nói có thế thôi sao?" Cô đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện hàng giờ đồng hồ, mà chưa được năm phút!

Trình Cảnh Mặc đâu phải không muốn nói, nhưng đây là điện thoại của phòng trực ban, không thể dùng để nói chuyện riêng. Lỡ có việc gì gấp, điện thoại không gọi được thì sẽ hỏng việc!

Trình Cảnh Mặc nói, "Tuần sau anh sẽ về thăm bố mẹ, rồi sẽ nói chuyện với em."

Vu Hướng Niệm buồn thiu, "Ừ, thế cũng được. Nhưng anh còn chưa nói là anh nhớ em."

Trình Cảnh Mặc, "Ừ."

Vu Hướng Niệm lặp lại, "Em muốn nghe anh nói anh nhớ em!"

Trình Cảnh Mặc, "Em biết rồi mà."

"Anh nói nhỏ thôi, em muốn nghe mà…" Vu Hướng Niệm làm nũng.

Trình Cảnh Mặc lén nhìn hai chiến sĩ trực ban, căng thẳng l.i.ế.m môi.

“Nhớ em muốn chết!”

Mãi một lúc lâu sau, Trình Cảnh Mặc mới thì thầm nói ra câu này. Vừa dứt lời, anh lại liếc nhìn hai người lính đang đứng gác, chỉ sợ họ nghe thấy.

Đầu dây bên kia, Vu Hướng Niệm ngẩn ra giây lát, rồi bật cười ha ha.

“Trình Cảnh Mặc, anh đáng yêu quá!” Cô cười đến nỗi thở hổn hển, “Em nhớ anh muốn chết, gấp một trăm lần luôn!”

Giọng Trình Cảnh Mặc bỗng trầm xuống: “Thôi, anh gác máy đây.”

“Ấy… Khoan đã, câu cuối này.” Vu Hướng Niệm vội nói, “Em muốn nói là ‘em mê anh muốn chết’ cơ. Tạm biệt!”

Tiếng “tút tút” vang lên, Trình Cảnh Mặc mới từ từ đặt ống nghe xuống. 

Vu Hướng Niệm cúp máy rồi mà vẫn không nhịn được cười.

Tiểu Kiệt đứng bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên: “Thím, thím cúp máy rồi à?”

“Ừ!”

“Cháu còn chưa nói chuyện…” Tiểu Kiệt tủi thân nói.

Vu Hướng Niệm ra vẻ nghiêm túc: “Này cậu nhóc, ngày nào cháu chẳng ở nhà, lúc nào cũng gọi điện cho chú được, sao cứ phải tranh ba năm phút với thím thế hả?!”

Tiểu Kiệt: “…”

Cậu nghĩ đợi thím về rồi gọi cùng, bình thường chú bận đi làm lắm, đỡ phải chạy tới chạy lui.

Thấy Tiểu Kiệt bĩu môi, vẻ mặt buồn thiu, Vu Hướng Niệm lại dỗ dành cậu bé.

“Chú cháu đang nghe điện thoại ở phòng trực ban, nói chuyện không tiện đâu. Tuần sau, chú về nhà mình, cháu muốn nói gì thì nói, nói bao lâu cũng được!”

Tiểu Kiệt “dạ” một tiếng.

“Chú cháu bảo thím nhắn lại, phải biết nghe lời, học hành cho tốt, chú thương cháu lắm đấy!”

“Sao lại thương cháu ạ?”

“Tuần sau tự cháu hỏi chú đi!”

Ăn cơm tối xong, Vu Hướng Niệm định viết lá thư thứ hai thì thấy Tiểu Kiệt đang ngồi chơi, vẻ mặt vô tư lự. Trong đầu cô nảy ra "ác thú vị”.

“Đồng chí Phương Tuấn Kiệt.” Vu Hướng Niệm gọi Tiểu Kiệt đến trước mặt, “Cháu có nhớ chú cháu lắm không?”

Tiểu Kiệt gật đầu lia lịa.

“Vậy tại sao cháu không viết thư cho chú?”

“Viết thư ạ?” Tiểu Kiệt ngơ ngác, “Cháu chưa viết bao giờ, không biết viết thế nào.”

“Đơn giản thôi, cháu cứ viết những chuyện xảy ra ở trường và ở nhà tuần này, chuyện vui, chuyện buồn, những gì cháu muốn chú biết, thế là được rồi!”

Tiểu Kiệt nghe nhưng vẫn chưa hiểu hết.

Vu Hướng Niệm đưa cậu bé về phòng, lấy ra một tập giấy viết thư. “Muốn viết gì cũng được, không biết chữ nào thì dùng… chữ cùng âm thay thế.”

Ban đầu cô định bảo cậu dùng bính âm, nhưng nghĩ lại Trình Cảnh Mặc không biết bính âm nên đành dùng cách này.

Tiểu Kiệt viết rằng cậu đã kết bạn với ba người ở trường, bà Lâm may cho cậu mấy bộ quần áo mới, cô Lâm Dã dạy cậu đạp xe nhưng cậu vẫn chưa học được… Cậu viết một mạch hết cả tờ giấy.

“Tiện thể viết cả thím vào nữa.” Vu Hướng Niệm thong thả dựa vào thành giường, tay cầm một cuốn truyện danh nhân. “Thím đọc, cháu viết!”

Có “thư ký” Tiểu Kiệt, Vu Hướng Niệm cũng kể với Trình Cảnh Mặc những chuyện vui ở trường, lại viết thêm một trang giấy nữa.

Viết xong, cũng gần đến giờ đi ngủ, Tiểu Kiệt xoa xoa bàn tay phải đau nhức. Vu Hướng Niệm cầm lấy lá thư xem, hài lòng gật đầu: “Được đấy! Viết không tồi. Sau này mỗi tuần cháu đều phải viết thư cho chú, để chú biết tình hình của cháu, chú mới yên tâm được.”

Tiểu Kiệt bán tín bán nghi. Cậu nhìn vẻ mặt của thím, luôn có cảm giác thím có “ý đồ xấu”, nhưng nghĩ lại, đây là thư viết cho chú mà, chắc không phải chuyện gì tồi tệ đâu.

Vu Hướng Niệm xoa đầu Tiểu Kiệt, “hiền từ” nói: “Mai thím đi gửi cho. Cháu đi tắm rồi ngủ sớm đi.”

Sau khi Tiểu Kiệt đi, Vu Hướng Niệm cầm lá thư lên, thêm một câu vào cuối: “Chồng ơi, yêu anh, nhớ anh, con gái anh cũng nhớ anh!” Sau đó, cô vẽ thêm một khuôn mặt cười toe toét.

Trình Cảnh Mặc nhận được lá thư đầu tiên của Vu Hướng Niệm vào thứ Hai. Vừa mở phong thư, rút lá thư ra, lá thư đã bị người khác giật lấy.

“Vu Hướng Dương, cậu có hiểu quyền riêng tư không?” Anh nhàn nhạt hỏi.

Bình Luận (0)
Comment