Trong xe, Triệu Nhược Trúc nói với thông gia: "Thông gia, đây là cô giúp việc nhà tôi, mấy ngày này tôi bảo cô ấy qua khu nhà quân nhân nấu cơm cho cả nhà. Chắc các thông gia chưa quen dùng bếp ở đây đâu."
Lâm Vận Di cũng muốn thuê người đến nấu cơm, nhưng nếu lấy Từ Hoán Đệ từ nhà Triệu Nhược Trúc đi, vậy chẳng phải nhà thông gia lại không có người nấu cơm? Hơn nữa, nhà họ ở đây thực sự quá chật chội. Từ Hoán Đệ mà sang đây nấu cơm, sáng chạy qua chiều chạy về, cũng rất phiền phức.
"Không cần đâu." Lâm Vận Di nghĩ ngợi rồi từ chối khéo, "Sáng nay Cảnh Mặc có nói, cơm sáng và cơm tối để nó lo, còn bữa trưa chúng tôi cứ ăn tạm. Tôi với ông nhà trước đây cũng biết nấu, chỉ là lâu quá không làm nên hơi lạ tay chút thôi."
Triệu Nhược Trúc cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Thằng nhóc Cảnh Mặc này, thật chẳng biết nói sao cho hết! Công việc thì xuất sắc, về nhà thì cái gì cũng lo chu toàn. Niệm Niệm nhà tôi sống với nó, đúng là mười ngón tay không dính nước !"
Lâm Vận Di khiêm tốn đáp: "Niệm Niệm chỉ là không giỏi việc nhà thôi, còn những mặt khác thì rất tài giỏi. Mà nói thật, nếu không có Niệm Niệm, chúng tôi cả đời này cũng không tìm lại được Cảnh Mặc."
Triệu Nhược Trúc hoàn toàn đồng ý. Nếu không phải Vu Hướng Niệm thi đậu Đại học Kinh tế, có lẽ vợ chồng Tống Hoài Khiêm cả đời cũng không gặp lại Trình Cảnh Mặc.
Khi Triệu Nhược Trúc về đến nhà với giỏ thức ăn, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã vẫn còn đang ngủ. Triệu Nhược Trúc đẩy cửa phòng Vu Hướng Niệm, đến bên giường, khẽ gọi: "Niệm Niệm! Niệm Niệm!..."
Gọi vài tiếng, Vu Hướng Niệm mới lim dim mở mắt, càu nhàu: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Triệu Nhược Trúc hạ giọng, nói nhỏ: "Bố mẹ chồng con từ Bắc Kinh về đây, con lại cứ lo ngủ nướng, để họ một mình như thế, coi được không?"
Vu Hướng Niệm vẫn còn ngái ngủ, lại nhắm mắt lại, "Họ không để bụng chuyện này đâu mẹ ạ."
"Cái con bé này sao lại không hiểu chuyện thế hả?!" Triệu Nhược Trúc hơi sốt ruột, "Bố mẹ chồng con đã ra khỏi nhà từ sớm để đi mua thức ăn, bây giờ đồ ăn cũng đã mua về rồi mà con còn nằm đây ngủ!"
"Thôi mà! Mẹ để con ngủ thêm tí nữa, mẹ đừng làm phiền con!"
Vu Hướng Niệm kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ.
Triệu Nhược Trúc bất lực lắc đầu. Cũng may Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di là người rộng lượng, chứ nếu là bố mẹ chồng khác, đã mắng cho một trận từ sáng sớm rồi!
Triệu Nhược Trúc vừa ra khỏi phòng ngủ, Lâm Vận Di đã thu xếp đồ ăn xong xuôi, bước ra từ bếp. "Không cần đánh thức Niệm Niệm dậy đâu. Tiểu Dã cũng đang ngủ, người trẻ tuổi ham ngủ lắm, cứ để các con ngủ thêm chút nữa." Lâm Vận Di nói, chẳng có vẻ gì là phiền lòng.
Triệu Nhược Trúc thầm nghĩ, Niệm Niệm nhà mình đúng là có phúc! "Thông gia, tôi về trước đây, còn phải đến bệnh viện làm việc nữa."
"Được, đi đường cẩn thận nhé!"
Đến khi cơn buồn ngủ đã vơi đi, Vu Hướng Niệm mới lờ đờ tỉnh dậy. Giờ này chắc đã đến giờ nấu cơm trưa rồi. Triệu Nhược Trúc đã mua rất nhiều đồ ăn, nào là cá, thịt, và cả rau xanh.
Bữa cơm trưa này, cả năm người trong nhà đều xúm vào bếp.
Vu Hướng Niệm nhóm lửa, để Tiểu Kiệt ngồi cạnh bếp trông chừng và thêm củi. Tống Hoài Khiêm ra vòi nước ngoài sân, loay hoay đánh vảy cá. Vừa nhìn là biết ông rất lóng ngóng. Thường ngày Trình Cảnh Mặc làm một con cá chỉ mất bảy, tám phút, còn Tống Hoài Khiêm đã loay hoay gần hai mươi phút vẫn chưa xong. Con cá bị mổ bụng, ruột lòi ra ngoài nhưng vẫn còn sống, quẫy đuôi văng nước tung tóe, b.ắ.n ướt hết người ông.
Lâm Dã cũng đang rửa rau bên cạnh, cũng bị nước văng trúng, cô vui vẻ cười khúc khích. "Bố ơi, bố phải đập cho nó ngất đi đã!"
Nói rồi, Lâm Dã nhặt một hòn đá bên cạnh, ném thẳng vào đầu con cá. Con cá tức thì bất động.
Tống Hoài Khiêm đưa tay lên, dùng tay áo lau nước trên mặt, "Lần sau đánh vảy cá, con làm nhé!"
Vu Hướng Niệm trong bếp nấu cơm, cơm chín thì cho vào xửng hấp để giữ nóng. Lâm Vận Di đảm nhận việc thái rau và xào rau.
Năm người bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới nấu xong bữa trưa. Món canh cá nấu măng, thịt xào, trứng chiên hành, rau muống xào, nộm ba chỉ... Bữa ăn khá thịnh soạn!
"Lâu lắm rồi không vào bếp, không biết đồ ăn có còn ngon không nữa, mọi người ăn thử đi." Lâm Vận Di khiêm tốn nói.
Thật ra không phải "lâu lắm rồi" mà là bà chưa từng vào bếp kể từ khi trở về nước. Những năm tháng đó, bà dẫn đội khảo sát quanh năm ở ngoài trời. Khi về căn cứ, cũng ăn cơm tập thể. Sau này về Bắc Kinh, có cô Khương lo việc bếp núc, bà chẳng phải đụng tay vào việc gì. Cái tài nấu ăn đã mai một gần ba mươi năm, không ngờ lại được "khai quật" ở Nam Thành.
Vu Hướng Niệm và Lâm Dã mỗi người nếm hai miếng, không biết có ngon thật không, chỉ thấy cả hai cái đầu gật lia lịa, khen lấy khen để: "Ngon ạ! Ngon lắm ạ!"
Đang ăn cơm, Lâm Dã không ngồi yên được, hỏi: "Chị dâu, ăn cơm xong, chúng ta đi đâu chơi đây?"
Vu Hướng Niệm nói: "Em không thấy mặt trời bên ngoài đang chói chang thế nào à?"
"Ở nhà buồn c.h.ế.t đi được!"
Vu Hướng Niệm gợi ý: "Thế thì em có thể bảo Tiểu Kiệt dẫn đi chơi."
Lâm Dã lập tức nhìn Tiểu Kiệt với ánh mắt đầy mong đợi. Tiểu Kiệt đáp: "Cô, bọn con toàn leo cây, b.ắ.n ná thôi, cô có biết chơi không?"
"Đừng có đùa!" Lâm Dã vênh váo, "Hôm nay cô sẽ cho các con biết thế nào là bá chủ giới ná!"
Tiểu Kiệt thản nhiên nói: "Thế cô có ná chưa?"
Lâm Dã... câm nín.
Lâm Vận Di kịp thời lên tiếng: "Rửa bát xong rồi hãy làm bá chủ nhé!"
Lâm Dã gật đầu: "Vâng ạ."