Khi cuộc trò chuyện bên trong căng thẳng, không khí bên ngoài lại vui vẻ hơn nhiều.
Vu Hướng Dương và Lâm Dã mỗi người đứng trên một cành cây. Vu Hướng Dương cằn nhằn, "Tôi trèo lên là được rồi, sao cô cũng phải trèo lên theo làm gì?"
Hai người đã trèo qua vài cái cây, nhưng vẫn chưa chọn được cành nào ưng ý.
Lâm Dã lý sự: "Em cũng thích trèo cây mà, lâu lắm rồi không được trèo!" Hồi ở căn cứ, cô thường xuyên trèo cây, nhưng về Bắc Kinh rồi thì không có dịp.
Vu Hướng Dương nói: "C00 thích trèo cây thế, chờ tôi sắp xếp cho cô vài việc trèo cây tha hồ làm."
"Việc gì?"
"Bí mật."
Cuối cùng, Vu Hướng Dương cũng chọn được hai cành cây ưng ý. Hắn rút con d.a.o găm từ trong túi quần ra, cưa cành cây xuống. Hắn loẹt quẹt trèo xuống, Lâm Dã cũng nhanh nhẹn theo sau. Giữa đường, cô không cẩn thận giẫm vào tay hắn.
"Xin lỗi!" Lâm Dã cúi đầu, cười hì hì xin lỗi.
Vu Hướng Dương ngửa mặt lên, làu bàu: "Cô giống con khỉ quá!"
Hai người về nhà, trốn vào phòng Vu Hướng Dương để làm ná. Dạo gần đây, Lâm Dã không còn nói với Vu Hướng Dương những câu "em thích anh" nữa. Vu Hướng Dương đương nhiên nghĩ rằng Lâm Dã khi đó chỉ bộc phát nhất thời. Chuyện qua rồi, hắn cũng không để bụng. Chỉ cần Lâm Dã không nói những lời khó hiểu đó nữa, Vu Hướng Dương cũng không cần xa lánh cô.
Về phần Lâm Dã, không phải cô không muốn nói, mà là Vu Hướng Niệm đã cho cô lời khuyên, không nên nói nữa. "Càng nói những lời đó, càng khiến Vu Hướng Dương sợ hãi mà chạy xa. Đối với loại đàn ông 'thẳng đuột' như hắn, phải từ từ mà tiến tới."
Vu Hướng Niệm ngủ trưa dậy, nghe thấy Vu Hướng Dương và Lâm Dã đang bàn bạc gì đó trong phòng. Cô tò mò đi đến cửa.
Hai người ngồi bệt trên sàn nhà, xung quanh là ná, dây cao su, kìm, dây thép... bày la liệt.
Lâm Dã nhắc nhở: "Hai sợi dây cao su phải dài bằng nhau thì mới b.ắ.n chuẩn được."
Vu Hướng Dương sốt ruột: "Biết rồi, cô cứ chờ xem!"
Vu Hướng Niệm: "..."
Cô bảo Lâm Dã tiếp xúc với Vu Hướng Dương để vun đắp tình cảm, chứ đâu phải để hai "đứa" cùng nhau ngồi trên sàn nghiên cứu làm ná đâu! Hai người không thể cùng nhau đi dạo hay tâm sự được à?
"Lâm Dã, ra đây chút nào!" Vu Hướng Niệm vẫy tay với cô.
Ở ngoài hành lang, Vu Hướng Niệm hạ giọng: "Em rủ Vu Hướng Dương đi chơi đi!"
Lâm Dã đáp: "Chúng em vừa mới về."
Vu Hướng Niệm đầy phấn khởi hỏi: "Hai người đi chơi gì?"
"Trèo cây."
Nụ cười trên mặt Vu Hướng Niệm cứng lại, "Rồi sao nữa?"
"Rồi em giẫm vào tay anh ấy!"
Vu Hướng Niệm tức giận, "Em thích người ta mà lại đi trèo cây trước mặt người ta làm gì?"
Lâm Dã: "..."
"Em trèo thì trèo, nhưng phải nắm bắt cơ hội chứ!" Vu Hướng Niệm nói, "Ví dụ như, em giả vờ không xuống được, để Vu Hướng Dương cõng hoặc bế em xuống. Tóm lại là phải có những hành động thân mật thì tình cảm mới nảy nở được!"
Lâm Dã bừng tỉnh đại ngộ "A ! Lần sau! Vu Hướng Dương bảo lần sau anh ấy sẽ dẫn em đi trèo cây nữa! Lần đó, em sẽ giả vờ không xuống được!"
Vu Hướng Niệm nhắc nhở: "Chậm rồi! Lần này em xuống được, lần sau lại không xuống được, chẳng phải Vu Hướng Dương sẽ phát hiện ý đồ của em sao?" Cô thấy Lâm Dã vẫn chưa hiểu nên nói lại, "Đây chỉ là ví dụ thôi! Em có thể tạo cơ hội ở những hoàn cảnh khác!"
Lâm Dã lộ vẻ bối rối, "Em ... em thấy mình không giỏi mấy chuyện này lắm..."
***
Cả nhà ăn cơm tối xong xuôi, Triệu Nhược Trúc và Vu Gia Thuận lại nài nỉ Tống Hoài Khiêm cùng mọi người ở lại nghỉ một đêm, nhưng họ vẫn nhất quyết từ chối.
Vợ chồng Tống Hoài Khiêm đâu phải người không biết cư xử. Ngày mai cả nhà họ Vu đều phải đi làm, nếu họ ở lại thì chẳng phải sẽ làm phiền cả nhà phải nghỉ phép để tiếp đón sao? Vu Gia Thuận ngỏ ý sắp xếp xe đưa họ về, nhưng Tống Hoài Khiêm vẫn lắc đầu.
"Hôm nay ngồi một chỗ cả ngày, tôi muốn đi bộ rèn luyện một chút." Ông nói, "Lúc sáng đến đây, tôi thấy đường cũng không xa lắm. Vừa hay ăn xong đi bộ tiêu cơm, ông cứ cử lái xe đưa Niệm Niệm và mấy đứa nhỏ về là được."
"Bố mẹ, bọn con cũng đi cùng." Vu Hướng Niệm nói.
Bụng bầu đã ở giai đoạn cuối, cô cũng cần đi bộ thường xuyên để rèn luyện sức khỏe. Tiện thể đi cùng mọi người một đoạn đường.
Vu Hướng Niệm nhờ Vu Gia Thuận sắp xếp người đưa Lâm Dã và Tiểu Kiệt về trước, còn cô, Trình Cảnh Mặc cùng Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di thong thả đi bộ về nhà. Từ đây đến khu nhà ở cán bộ, chiến sĩ có lẽ mất khoảng 40 phút. Bốn người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Hoàng hôn dần tàn, để lại những vệt nắng cuối cùng nhuộm đỏ rực cả vòm trời. Vu Hướng Niệm tay trái nắm tay Trình Cảnh Mặc, tay phải chỉ lên bầu trời.
"Nhìn kìa, 'ngũ sắc tường vân'!" Cô khẽ thốt lên.
Cả ba người đều ngước nhìn. Một mảng mây khổng lồ trên trời hiện lên đủ các màu sắc rực rỡ, đẹp đến ngỡ ngàng.
"Trước đây dì cũng từng đến Nam Thành vài lần, nhưng chưa bao giờ thấy mây đẹp đến thế này." Lâm Vận Di cảm thán.
Tống Hoài Khiêm trêu chọc: "Ngày xưa em chỉ cắm đầu vào công việc nghiên cứu, làm gì có thời gian ngước lên ngắm trời."
Lâm Vận Di bật cười: "Anh nói đúng."
Đột nhiên, tiếng Lâm Dã từ phía sau vang lên: "Mẹ ơi, ba ơi! Nhìn kìa! Đám mây biến thành phượng hoàng rồi!"
Trình Cảnh Mặc quay đầu lại. Vu Hướng Dương đang đạp xe, Tiểu Kiệt ngồi ở phía trước, còn Lâm Dã ngồi ở yên sau. Cả ba khuôn mặt đều hớn hở, say sưa ngắm nhìn bầu trời.
Cuối cùng thì Vu Hướng Dương cũng không để Lâm Dã đạp xe chở mình nữa.