Hai người về đến nhà, Lâm Dã đặt chỗ trái cây vừa “trộm” được lên bàn.
“Chị dâu đâu rồi? Mau gọi chị ấy ra ăn trái cây đi!”
Lâm Vận Di ngạc nhiên: “Tiểu Lâm, con lấy đâu ra nhiều trái cây thế?”
Lâm Dã thành thật: “Anh Vu Hướng Dương đưa con đi hái trong làng đấy ạ.”
Vu Hướng Dương cười gượng gạo: “Hoang dại, không ai cần nên chúng cháu hái một ít về ăn thôi!”
Nhìn những quả đào, quả thật giống đồ hoang dại, chỉ to bằng quả bóng bàn, màu xanh, trên vỏ mọc đầy lông tơ.
Vu Hướng Dương sợ bị hỏi thêm gì sẽ bại lộ việc mình dẫn Lâm Dã đi "trộm" nên vội vã tìm cớ quay về ký túc xá.
Trình Cảnh Mặc đi dạo cùng Vu Hướng Niệm về, thấy số trái cây đó, lại nghe Lâm Dã kể là cô tự hái. Anh hiểu ra mọi chuyện, nói: “Sau này đừng đi hái nữa, đó là đồ của người trong làng.”
Vu Hướng Niệm không thích hai loại trái cây này lắm, ăn qua loa một chút rồi không muốn ăn nữa. Thực ra, càng về cuối thai kỳ, cô càng ăn uống kém vì em bé chèn ép dạ dày, nên chẳng thiết ăn uống gì.
Mấy ngày nay, Trình Bồ Tát đi ngủ đều phải buộc chặt dây quần, vừa sợ Vu Hướng Niệm trêu chọc, vừa sợ không kiểm soát được bản thân. Càng như vậy, Vu Hướng Niệm càng muốn trêu anh. Đêm nào cô cũng nắm lấy dây quần của anh, giằng co một hồi. Trình Cảnh Mặc vừa bực vừa lo, mỗi lần bị trêu đều toát mồ hôi, gân xanh trên cổ nổi đầy.
“Niệm Niệm, em tha cho anh đi.” Anh van nài.
Thực ra anh cũng biết Vu Hướng Niệm chỉ trêu đùa thôi. Cô biết suy nghĩ, sẽ không lấy em bé trong bụng ra đùa giỡn. Nhưng anh vẫn lo lắng, nhỡ đùa quá mà không kiểm soát được bản thân thì sao.
Vu Hướng Niệm đắc thắng, ngẩng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh phải nói, Công chúa, xin người tha cho tôi!”
“Công chúa! Xin người tha cho tôi!” Trình Cảnh Mặc lập tức nói.
Vu Hướng Niệm cảm thấy Trình Cảnh Mặc càng ngày càng đáng yêu!
Lâm Dã từ lời Tiểu Kiệt biết được, trước kia bọn họ thường xuyên đi bắt hải sản. Khi thủy triều xuống, trên bãi biển có rất nhiều hải sản.
Lâm Dã từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đi bắt hải sản, thậm chí còn không biết bãi biển trông như thế nào. Hiện tại nghe Tiểu Kiệt nói vậy, ngày nào cô cũng nằng nặc đòi đi bắt hải sản, để nhặt đồ ăn tẩm bổ cho Vu Hướng Niệm.
Hôm nay là chủ nhật, Vu Hướng Dương được nghỉ, liền đưa bọn họ đi bắt hải sản. Vu Hướng Niệm bụng to, đi lại bất tiện, nên ở nhà ngủ nướng, còn Trình Cảnh Mặc thì ở nhà nấu cơm, dọn dẹp.
Vu Hướng Dương đạp xe chở Lâm Vận Di, Lâm Dã chở Tiểu Kiệt. Trên xe đạp còn treo một cái thùng, bên trong có kìm, xẻng và mấy thứ đồ nghề khác.
Vừa đến bãi biển, xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Dã đã giơ chân chạy ra bãi cát, vừa chạy vừa cười lớn, "Ha ha ha... Biển cả..."
Bên tai là tiếng cười đầy ma lực của Lâm Dã, trong tầm mắt là dáng vẻ cô đang chạy điên cuồng trên bãi cát. Chỉ cần Lâm Dã khoác thêm chiếc áo lông, quần bông, thì cảnh tượng ấy y hệt Tôn Ngộ Không đang chạy và cười lớn trên bờ cát.
Vu Hướng Dương không nhịn được mà cau mày, "Dì ơi, Lâm Dã là chui ra từ hòn đá nào vậy?"
Lâm Vận Di nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lâm Dã cũng bật cười, "Tiểu Dã từ nhỏ đến lớn chưa nhìn thấy biển cả, quá phấn khích mà thôi!"
Phải nửa tiếng sau, Lâm Dã mới bớt phấn khích. Cả bãi cát in đầy dấu chân cô, ống quần cũng ướt sũng. Cô xách một chiếc thùng nhỏ chạy đến trước mặt Vu Hướng Dương, "Bãi biển vui thật!"
Vu Hướng Dương đáp, "Nhìn là biết."
"Cuối tuần sau, chúng ta lại đến bắt hải sản nhé!"
Vu Hướng Dương nói, "Nếu cô thích, cứ đưa Tiểu Kiệt đi thôi, cần gì phải chờ tôi làm gì?"
Lâm Dã nói đầy lý lẽ, "Hai người chúng em đi thì không vui bằng có cả với anh! Anh phải đi cùng!"
"Nhanh lên! Đừng để con cua kia chạy!" Vu Hướng Dương chỉ vào một con cua ở phía sau Lâm Dã, "Bắt lấy nó!"
Lâm Dã lần đầu tiên đi bắt hải sản, không suy nghĩ nhiều, theo bản năng đưa tay ra bắt, và thế là gặp nạn.
Vu Hướng Dương nghe thấy một tiếng "Á", tiếp theo đó, Lâm Dã bật dậy, hai chân nhảy trên bãi cát, một tay vung mạnh, theo đó là một con cua, cắp chặt lấy ngón tay cô.
"Nó cắp tay em!" Lâm Dã đau đớn kêu lên, "Mau gỡ nó ra!"
Tiếng kêu của cô làm Lâm Vận Di và Tiểu Kiệt đang nhặt hải sản gần đó giật mình, vội vàng buông dụng cụ, chạy đến.
Vu Hướng Dương bị b.ắ.n nước khắp người, đứng dậy sốt ruột nói, "Đưa tay vào trong nước! Càng vung, nó càng kẹp chặt!"
Lâm Dã đau đến giậm chân, không nghe lọt tai lời Vu Hướng Dương, vẫn nhảy cẫng lên. Vu Hướng Dương đành nắm chặt lấy cánh tay Lâm Dã, "Đừng nhảy nữa, ngồi xổm xuống!"
Hắn một tay kéo Lâm Dã, tay kia ấn tay cô vào một vũng nước. "Nhịn một chút, nó sẽ nhả ra ngay."
Lâm Dã đau đến bật khóc. Cô chờ đợi như một thế kỷ trôi qua, con cua cuối cùng cũng nhả ra.
Vu Hướng Dương nhặt cái kìm bên chân, kẹp lấy con cua. Con cua trong không trung vẫn giơ càng, vẫy cẳng.
Vu Hướng Dương nhìn Lâm Dã vẫn còn đang rưng rưng nước mắt, an ủi, "Thôi được rồi, đừng khóc nữa, con cua này cho cô ăn! Lúc đó, cô cứ đập nát cái càng của nó, trả thù cho đã!"
Nói rồi, hắn định bỏ con cua vào thùng, nhưng Lâm Dã ngăn lại, "Thùng của anh có mấy con cua rồi, làm sao mà phân biệt được?"
Vu Hướng Dương nhìn Lâm Dã muốn khóc không được, khó được mà kiên nhẫn nói, "Thế thì tôi làm dấu hiệu cho nó?"
"Ừ."