Trong căn chòi rộng chừng bốn chục mét vuông, có bốn người đàn ông đang ngồi. Vu Hướng Dương và Lâm Dã, hai người ướt sũng, đang ngồi xổm trên nền đất. Hai tay Vu Hướng Dương bị trói bằng dây thừng.
Nhìn thấy cảnh đó, trái tim Trình Cảnh Mặc nhẹ nhõm đi một chút. Vu Hướng Dương ngoan ngoãn bị trói, không chống cự, xem ra còn chưa phạm sai lầm quá lớn. Anh nghĩ, chỉ cần nói chuyện tử tế, đền bù một chút, chắc không có vấn đề gì.
Vu Hướng Dương là người đầu tiên nhìn thấy họ ở cửa, mắt hắn sáng lên như bắt được vàng. "Trình Cảnh Mặc, cuối cùng cậu cũng đến!" Hắn biết mà, biết ngay Trình Cảnh Mặc sẽ tìm thấy hắn.
Trình Cảnh Mặc thấy vậy, chỉ muốn đập cho Vu Hướng Dương một trận !
Một người lính mà lại làm cái chuyện leo cây trộm xoài xấu hổ như thế này, lại còn bị người ta tóm được tại trận nữa chứ !
Mặt mũi đều bị Vu Hướng Dương ném sạch !
Trình Cảnh Mặc gõ nhẹ vào cánh cửa đang mở, "Xin lỗi, làm phiền một chút."
Mấy người đàn ông kia đã nhìn thấy Trình Cảnh Mặc khi Vu Hướng Dương gọi. Một người đứng lên, đi ra cửa. "Cậu là ai?"
Trình Cảnh Mặc điềm đạm đáp, "Tôi là người nhà của hai người này. Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông liếc nhìn Vu Hướng Dương và Lâm Dã, giọng hậm hực, "Họ trộm xoài trong vườn, đợi trời tạnh mưa, chúng tôi sẽ đưa họ lên Công an xã!"
Trình Cảnh Mặc đánh liều, mặt dày nói dối: "Các bác ạ, họ không cố ý trộm quả đâu, là vì vợ tôi..." Anh kéo Vu Hướng Niệm đến trước mặt. "Đây là vợ tôi. Cô ấy đang mang thai, nhưng bác sĩ bảo thai nhi hơi nhỏ, cần bồi bổ dinh dưỡng. Người kia là anh vợ tôi, còn cô này là em gái tôi. Họ nghe nói ăn trái cây rất tốt cho bà bầu, nên mới nghĩ cách hái một chút về cho vợ tôi ăn thôi."
Anh tiếp tục, giọng thành khẩn, "Các bác thấy thế này được không? Họ hái bao nhiêu, chúng tôi sẽ đền bù đầy đủ. Tôi sẽ về dạy bảo họ thật nghiêm, cam đoan sau này không bao giờ đến hái trộm nữa!"
Thái độ nhận lỗi của Trình Cảnh Mặc vô cùng chân thành, lại thêm Vu Hướng Niệm đang đứng trước cửa với cái bụng bầu vượt mặt, những người đàn ông kia cũng không phải là người vô tình vô nghĩa.
Một người tránh ra, nhường đường, "Ngoài trời đang mưa, các cậu vào đây đã rồi nói chuyện."
Sau khi Trình Cảnh Mặc và mọi người vào trong, căn chòi vốn đã chật lại càng thêm chật chội, đến cả chỗ quay người cũng không có. Vu Hướng Niệm cũng phụ họa, diễn trò đáng thương để cầu xin.
Một người đàn ông lên tiếng, giọng khó xử: "Không phải chúng tôi không muốn nói lý lẽ, nhưng chủ yếu là họ là những tên trộm chuyên nghiệp, cả mảnh vườn phía ngoài này đều bị bọn họ trộm hết rồi!"
Về chuyện này, Vu Hướng Dương vừa rồi đã giải thích đến khô cả môi, nhưng họ nhất quyết không tin. Họ cứ nhất quyết cho rằng tất cả số xoài bị mất đều do hắn trộm.
Trình Cảnh Mặc bình tĩnh hỏi kỹ hơn về tình hình mấy lần bị mất trộm trước đó. Anh biết, có những kẻ chuyên nghiệp, cách vài ngày lại trộm một ít trái cây.
"Các vị thấy thế này được không?" Trình Cảnh Mặc đề nghị, "Chúng tôi sẽ giúp các vị bắt mấy tên trộm xoài kia, các vị tha cho hai người này một lần nhé?" Anh cam đoan, "Mấy lần trước không phải họ trộm đâu, ngày nào họ cũng ở trong nhà, không ra ngoài!"
Những người đàn ông nghe Trình Cảnh Mặc muốn giúp họ bắt trộm, trong lòng bắt đầu d.a.o động. Mấy hôm nay họ canh gác, nhưng cũng chỉ bắt được hai người này. Nếu Trình Cảnh Mặc giúp họ bắt được những tên trộm kia, họ sẽ không còn lo lắng chuyện trái cây bị mất nữa.
Một người hỏi: "Lời cậu nói có đáng tin không? Làm sao chúng tôi tin tưởng cậu được?"
Trình Cảnh Mặc đáp: "Từ tối mai trở đi, chúng tôi sẽ đến đây tuần tra, đảm bảo khi tên trộm xuất hiện, chúng tôi sẽ bắt được hắn!"
Để đảm bảo Trình Cảnh Mặc giữ lời, người đàn ông nói: "Chúng tôi thấy cậu trông có vẻ đáng tin, vậy tin cậu một lần! Hai người này cứ ở lại đây, chờ các cậu bắt được tên trộm, chúng tôi sẽ thả họ ra!"
Trình Cảnh Mặc: "..."
Xem ra, đêm nay, nếu không đưa ra bằng chứng thuyết phục, anh sẽ không thể mang Vu Hướng Dương và Lâm Dã về được. Anh suy nghĩ một lúc, rồi từ trong túi áo lôi ra tấm thẻ quân nhân, đưa cho người đàn ông.
"Các vị, tôi là lính của quân khu. Tôi cam đoan với các vị, từ tối mai trở đi tôi sẽ đến bắt trộm, cho đến khi bắt được người mới thôi! Hôm nay, các vị cứ để tôi đưa hai người này về, tôi sẽ dạy dỗ họ thật nghiêm."
Người đàn ông cầm tấm thẻ quân nhân, nhìn Trình Cảnh Mặc rồi đối chiếu một lúc lâu, đảm bảo là cùng một người. Hắn lại nhìn Vu Hướng Dương bị trói, không tin nổi hỏi: "Hắn cũng là lính à?"
Trình Cảnh Mặc: "Không. Hắn là anh trai vợ tôi, từ nơi khác đến thăm vợ tôi thôi."
Những người đàn ông đương nhiên tin tưởng lính, họ trả lại thẻ quân nhân cho Trình Cảnh Mặc. "Thì ra là đồng chí bộ đội, vậy chúng tôi tin tưởng cậu! Cậu cứ đưa người về đi!"
"Cảm ơn các vị! Cảm ơn các vị nhiều!" Trình Cảnh Mặc liên tục nói lời cảm tạ. Một người đàn ông khác cởi trói cho Vu Hướng Dương.
Sau khi nói lời cảm ơn một lần nữa, Trình Cảnh Mặc đưa Vu Hướng Dương và Lâm Dã rời khỏi chòi.
"Vu Hướng Dương, anh có thấy xấu hổ không?" Vừa đi khuất, Vu Hướng Niệm đã hạ giọng mắng.
Vu Hướng Dương tự biết đuối lý, không nói được lời nào, chỉ câm lặng đi theo họ.