Vu Hướng Dương lại nói: "Cậu nói xem, chúng ta đã lùng sục khắp nơi, đến con vật trong rừng cũng quen mặt chúng ta rồi, sao vẫn chưa hành động nhỉ?"
Chừng nào hành động, đó là quyết định của cấp trên, thậm chí là trung ương, họ đâu có quyền suy đoán!
Trình Cảnh Mặc nghiêm giọng: "Việc của cấp trên, cậu đừng có quản."
"Tôi có thể quản được sao?" Vu Hướng Dương bĩu môi, "Tôi thấy cậu sắp bị phát điên vì bí bách rồi, nói chuyện cho cậu đỡ buồn thôi!"
"Làm sao cậu biết tôi sắp phát điên?"
"Hôm nay, tôi thấy cậu nói chuyện với con sóc!" Vu Hướng Dương nói.
"Tôi nói với nó rằng cậu muốn ăn quả thông, bảo nó có muốn mắng thì mắng cậu đấy."
Vu Hướng Dương cười phá lên: "Ồ! Sao trùng hợp thế nhỉ ?! Lúc cậu đi rồi, tôi cũng bảo nó tên cậu là Trình Cảnh Mặc, bảo nó có muốn mắng thì cứ mắng cái tên này!"
Trình Cảnh Mặc cười: "Thế thì ra cậu cũng nói chuyện với sóc đấy thôi."
Vu Hướng Dương nói: "Sóc thì có là gì! Mấy ngày trước tôi còn gặp một con lợn rừng, còn đặt tên nó là Trình Cảnh Mặc luôn đấy!"
Trình Cảnh Mặc: "Thế con sóc mắng con lợn rừng rồi."
Nhắc đến lợn rừng, Trình Cảnh Mặc lại nghĩ đến "heo con" của mình. Anh vẫn chưa biết mình có một trai một gái, anh cứ nghĩ Vu Hướng Niệm sinh ra hai đứa giống nhau.
Trình Cảnh Mặc thở dài: "Không biết Niệm Niệm và các con thế nào rồi."
"Còn thế nào nữa?!" Vu Hướng Dương chẳng màng: "Kể cả cậu có ở trong rừng làm người rừng cả đời không về, em ấy và các cháu vẫn sống tốt thôi!"
Trình Cảnh Mặc: "..." Lời nói thật lòng này thật là... quá đau lòng!
Những màn khẩu chiến thường ngày của hai người trong khu rừng rậm ngoài cây cối cũng chỉ có thú rừng này cũng là một cách để giải tỏa căng thẳng.
Đêm đó, Vu Hướng Niệm gặp một cơn ác mộng. Trong mơ là một biển lửa, rất nhiều người bị chôn vùi trong đó, đau đớn kêu gào. Cô muốn tìm nguồn nước để dập lửa cứu người, nhưng xung quanh chỉ có cây cối, chẳng có gì khác. Tiếng khóc của đứa trẻ đã đánh thức cô khỏi cơn mơ.
Vu Hướng Niệm giật mình tỉnh giấc, lưng ướt đẫm mồ hôi. Cô nghe thấy Ca Cao đang khóc nấc bên cạnh, xem ra đã khóc được một lúc lâu. Cô bế Ca Cao lên, mới nhận ra con đã tè dầm.
"Ngoan nào, đừng khóc nữa." Vu Hướng Niệm nhẹ nhàng dỗ dành, "Mẹ thay tã cho con."
Ca Cao khụt khịt một hồi rồi mới nín. Uống sữa xong, An An cũng tỉnh giấc, Vu Hướng Niệm thay tã và cho con bú. Hai đứa trẻ đã tỉnh hẳn, không chịu ngủ, ê a đòi chơi với mẹ.
Vu Hướng Niệm vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác hoang mang từ giấc mơ vừa rồi. Cô vừa chơi với con vừa thấy lòng mình bất an. Cô không biết mình và các con đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Tết đến, gia đình Tống Hoài Khiêm không có họ hàng thân thích nào ở đây nên không phải đi chúc Tết ai, cũng chẳng có ai đến thăm. Ăn sáng xong, Vu Hướng Niệm gọi điện về nhà chúc Tết. Vu Gia Thuận cũng không có ở nhà. Triệu Nhược Trúc nói ông đã bốn, năm ngày chưa về. Vu Hướng Niệm nghe thế thì hiểu ngay, chiến tranh có lẽ sắp bùng nổ, Trình Cảnh Mặc và mọi người không biết bao giờ mới trở về, thậm chí là liệu có trở về được hay không.
Lòng đầy lo lắng, cô cúp điện thoại, rồi gọi tiếp đến văn phòng của Vu Gia Thuận. Cô muốn nói với ông về giấc mơ của mình, dặn mọi người phải hết sức cẩn thận. Nhưng người nghe máy là Tiểu Triệu, vệ sĩ của ông, hắn nói Vu Gia Thuận đang bận, không tiện nghe điện thoại. Vu Hướng Niệm đành cất lời muốn nói vào lòng.
K quốc ngang nhiên khiêu khích, vượt qua giới hạn của Hoa quốc. Mấy tháng nay, biên giới liên tục xảy ra xung đột. Đoàn của Trình Cảnh Mặc trong lúc trinh sát địa hình đã nhiều lần đụng độ với lính biên phòng đối phương, hai bên đã từng xảy ra ẩu đả, thậm chí là nổ súng. May mắn là tổ của Trình Cảnh Mặc ẩn nấp tốt nên không xảy ra thương vong gì quá lớn.
Chiến tranh cuối cùng vẫn nổ ra, khi mọi người còn chưa đón Tết xong. Vào ngày mùng năm Tết, các tờ báo trên cả nước đều đăng tin về cuộc chiến với K quốc. Trung ương điều động quân đội từ khắp nơi đến phương Nam. Hai bên giao tranh ác liệt ở nhiều điểm như Bình Nguyên Thảo, Lão Đỉnh Sơn, Hắc Lâm Sơn...
Vu Hướng Niệm càng không thể liên lạc được với Vu Gia Thuận, ông cũng đã ra tiền tuyến. Thỉnh thoảng gọi điện về nhà, Triệu Nhược Trúc cũng không có ở nhà. Số lượng chiến sĩ bị thương từ tiền tuyến được chuyển về bệnh viện ngày càng nhiều, các bệnh viện cũng bận rộn không ngừng.
Tin chiến thắng liên tiếp bay về. Chỉ trong vòng một tháng, quân ta đã giành lại ba huyện trấn biên giới bị chiếm đóng suốt hơn bốn mươi năm. Rồi thêm hơn một tháng, ta chiếm được bảy thành phố quan trọng của K quốc.
Chiến thắng dường như đã ở trước mắt, nhưng giấc mơ về trận hỏa hoạn của Vu Hướng Niệm lại càng ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn.
Đã là tháng Ba, An An và Ca Cao đã được nửa tuổi, có thể ngồi chơi. Vu Hướng Niệm cũng đã khai giảng, chính thức trở lại trường học. Mỗi sáng, cô đi cùng Lâm Dã bằng xe đạp, và chiều cũng về cùng nhau.
Chiếc xe đạp lướt nhanh trên đường phố, mái tóc Vu Hướng Niệm bay rối tung.
"Lâm Dã, chẳng phải em đã hứa với anh trai em, rùa và em đua xe, thì sẽ để rùa thắng sao?" Cô hỏi.
"Nay đã khác xưa rồi!" Lâm Dã nói đầy lý lẽ, "Trước đây chị mang thai, dĩ nhiên phải đi chậm. Bây giờ không có, chúng ta còn sợ gì nữa?! Phải thả sức tung bay chứ !"
Vu Hướng Niệm rầu rĩ nói: "Đúng là chẳng sợ gì, chỉ sợ chiếc xe đạp của em không chịu nổi sự giày vò của em thôi."
Lâm Dã bật cười: "Nói đùa! Đây là xe Phượng Hoàng, có thêm một Vu Hướng Dương nữa cũng không vấn đề gì!"
Vu Hướng Niệm hỏi: "Vu Hướng Dương ngồi ở đâu? Chỗ chở hàng à? Giống như Tiểu Kiệt sao?"
Lâm Dã tưởng tượng ra cảnh mình đạp xe, phía sau là Vu Hướng Niệm, còn Vu Hướng Dương ngồi trên yên xe hàng... Cảnh tượng ấy quá ... lãng mạn!
"Hừ! Không biết Vu Hướng Dương với anh trai em bao giờ mới về đây?" Lâm Dã thở dài.
"Sắp rồi." Vu Hướng Niệm chỉ có thể đáp vậy.