Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 430

Khi Vu Gia Thuận đến chiến trường, các chiến sĩ đã bắt sống toàn bộ quân địch, kể cả chỉ huy cao nhất của chúng. Ông tìm kiếm khắp nơi, đầu tiên là thấy Trình Cảnh Mặc nằm trên cáng, quần áo rách nát, người đầy máu. Tiếp đó, ông thấy Vu Hướng Dương, nửa thân trên cháy đen, nằm trên một chiếc cáng khác.

Là một người từng trải qua nhiều trận chiến, nhưng nhìn hai người thân của mình bị thương nặng như vậy, mắt ông đỏ hoe.

"Bọn họ..." Ông cố nén bi thương trong lòng, hỏi: "Còn cứu được không?"

"Cả hai đều bị trọng thương và hôn mê, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!" Bác sĩ chỉ kịp nói một câu rồi vội vã đưa họ rời đi.

Nhìn theo bóng hai người được khiêng đi, Vu Gia Thuận cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như nghẹt lại, không thể thở nổi.

Hai ngày sau, Trình Cảnh Mặc tỉnh lại. Anh đã được phẫu thuật tại bệnh viện quân khu, toàn thân quấn băng trắng toát. Anh bị trúng nhiều phát đạn và mất m.á.u quá nhiều nên mới hôn mê.

"Vu Hướng Dương đâu?" Câu đầu tiên anh hỏi y tá là về tình trạng của Vu Hướng Dương.

"Anh nói người bị bỏng kia à?"

"Đúng! Cậu ấy thế nào rồi?" Trình Cảnh Mặc sốt ruột hỏi.

"Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU."

Nghe vậy, trái tim Trình Cảnh Mặc chùng xuống. Anh vô cùng hối hận! Lẽ ra anh không nên để Vu Hướng Dương đi !

Biết Trình Cảnh Mặc đã tỉnh, Triệu Nhược Trúc đến phòng bệnh thăm anh. Bà nói: "Mẹ đã gọi điện cho Niệm Niệm rồi. Mẹ chỉ nói là hai đứa bị thương nhẹ, đang ở bệnh viện điều trị, khi nào khỏe thì liên lạc lại với con bé."

Bà không nói cho Vu Hướng Niệm biết cả hai bị thương rất nặng. Con bé đang ở xa, vừa học vừa chăm con, nếu nói sự thật chỉ khiến nó thêm lo lắng.

Trình Cảnh Mặc cũng nghĩ vậy. Anh nói: "Con cảm ơn mẹ." Dừng một chút, anh hỏi tiếp: "Mẹ ơi, tình hình của Vu Hướng Dương thế nào rồi?"

Nhắc đến Vu Hướng Dương, mắt Triệu Nhược Trúc lại đỏ hoe. Bà đưa tay lên khóe mắt, cố kìm nước mắt lại: "Trên người thằng bé bỏng diện tích lớn, mặt cũng bị bỏng. Vẫn chưa qua khỏi nguy kịch."

Trình Cảnh Mặc nghẹn lại, phải một lúc lâu mới thốt lên: "Cậu ấy... sẽ tỉnh lại!"

"Ừ!" Bà Triệu Nhược Trúc gật đầu thật mạnh.

Trong bệnh viện quân khu có rất nhiều bệnh nhân, bà Triệu Nhược Trúc bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi. Nói được vài câu, bà lại vội vàng rời đi. Đến cửa phòng bệnh, bà mới nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi! Niệm Niệm đã sinh hai đứa nhỏ vào buổi trưa ngày thứ hai sau khi hai đứa con đi. Đứa lớn là con trai, tên ở nhà là An An, còn đứa nhỏ là con gái, tên là Ca Cao. Chúng nó nhớ con lắm đấy."

Trái ngược với vẻ kích động mà Triệu Nhược Trúc mong đợi, Trình Cảnh Mặc lại cúi mắt đầy vẻ áy náy: "Niệm Niệm chắc chắn đã chịu nhiều tủi thân rồi. Con nợ cô ấy."

Anh không quan trọng giới tính của con, chỉ cần Vu Hướng Niệm và các con bình an là đủ rồi.

Triệu Nhược Trúc nghe vậy, dòng nước mắt vừa nén lại lại tuôn rơi. Chỉ với câu nói ấy, bà đã biết con gái mình không chọn nhầm người!

Sau khi Triệu Nhược Trúc đi, Trình Cảnh Mặc nửa ngồi nửa tựa vào giường bệnh, tâm trí ngập tràn hình bóng Vu Hướng Niệm và các con. Lúc anh đi, các con còn chưa chào đời, giờ chúng đã hơn bảy tháng tuổi rồi.

Anh muốn gọi điện cho Vu Hướng Niệm, nhưng giờ này cô đang đi học. Hơn nữa, anh không thể cử động được, các bác sĩ và y tá đều bận rộn như vậy, anh không thể làm phiền họ thêm.

Vu Hướng Dương hôn mê thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng tỉnh lại. Trình Cảnh Mặc ngồi xe lăn đến phòng bệnh của hắn. Lúc này, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Vu Hướng Dương. Lưng và nửa người bên trái của hắn bị cháy đen, bỏng nặng. Vết bỏng lan rộng lên cả cổ và nửa dưới khuôn mặt bên trái.

Một cảm giác chua xót dâng lên, Trình Cảnh Mặc khó khăn không nói nên lời. Hai người nhìn nhau, không ai thốt ra câu nào.

Cuối tháng Tư, Hoa quốc tuyên bố chiến thắng. K quốc hoàn trả lại ba huyện biên giới đã chiếm đóng suốt hơn bốn mươi năm và rút về cách biên giới năm cây số.

Vu Gia Thuận cũng trở về từ chiến trường. Ông trông già đi rất nhiều, tóc đã bạc trắng gần hết. Trận chiến này tuy giành được thắng lợi, nhưng với những người lính, chỉ cần là chiến tranh thì không có chiến thắng bởi lẽ đã có không ít đồng đội kề vai sát cánh của họ đã lần lượt ngã xuống.

Sư đoàn 9 là đơn vị đầu tiên tham chiến, trải qua trận chiến khốc liệt nhất nên cũng thương vong nghiêm trọng nhất. Lúc đi có 1.500 người, giờ trở về không đủ 700 người, bao gồm cả những người bị thương từ giai đoạn đầu và được đưa về hậu phương.

Trận chiến cuối cùng, sư đoàn 9 chỉ có chưa đến 400 người tham chiến, nhưng chỉ còn lại hơn 120 người sống sót. Đặc biệt, tiểu đội đột phá 80 người do Đoàn trưởng Ngải chỉ huy, chỉ còn 9 người sống sót, và tất cả đều bị trọng thương. Đoàn trưởng Ngải cũng đã anh dũng hy sinh.

Nhìn Vu Hướng Dương toàn thân cháy sém, Vu Gia Thuận cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc.

Triệu Nhược Trúc giờ phút này cũng không thể nén được nước mắt, bà vừa lau nước mắt vừa nói: "Ông đừng như vậy, thằng bé vẫn đang kiên cường mà."

Vu Gia Thuận ôm mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay: "Hy sinh nhiều quá!"

Vu Hướng Niệm nhận được điện thoại của Triệu Nhược Trúc. Mặc dù Triệu Nhược Trúc chỉ nhẹ nhàng nói rằng Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương bị thương, cần tĩnh dưỡng, nhưng Vu Hướng Niệm không hề ngốc. Việc Trình Cảnh Mặc không gọi điện cho cô ngay sau khi trở về cho thấy vết thương của anh rất nặng.

Cô đợi thêm hai ngày nữa, nhưng vẫn không có cuộc gọi nào từ Trình Cảnh Mặc. Vào thứ Bảy. Sáng sớm, khi cả nhà ăn cơm, cô nói với Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di rằng cô muốn đưa các con về Nam Thành để thăm họ.

Bình Luận (0)
Comment