Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 433

Lâm Dã buồn bã, ngồi trên ghế, cúi gằm mặt, không nói một lời.

Vu Hướng Niệm kể với Trình Cảnh Mặc chuyện Vu Hướng Dương không muốn gặp họ.

Trình Cảnh Mặc rất hiểu nỗi đau của Vu Hướng Dương, hắn nói, "Cứ cho cậu ấy thêm chút thời gian."

Vu Hướng Niệm nói, "Vết bỏng này có thể ghép da, khuôn mặt anh ấy có thể phục hồi như trước. Chỉ là diện tích vết bỏng quá lớn, cần bác sĩ kiểm tra toàn diện, rồi mới đưa ra phác đồ điều trị."

Lâm Dã nghe còn có phẫu thuật này, tinh thần tỉnh táo, mắt sáng lên.

Triệu Nhược Trúc thở dài, "Mẹ đã nói với nó rồi, chờ nó khỏe, đưa nó ra Bắc Kinh làm phẫu thuật, nhưng nó không đồng ý."

Vu Hướng Niệm nói, "Hiện tại anh ấy đang khó chịu nhất, đừng nhắc đến chuyện này vội. Dù sao phẫu thuật ghép da cũng phải chờ vết thương của anh ấy lành, ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa."

"Cảnh Mặc, trong thời gian này, anh tìm cách thuyết phục anh ấy. Chúng ta về Bắc Kinh rồi sẽ liên hệ chuyên gia trong lĩnh vực này."

Trình Cảnh Mặc thầm nghĩ, với tình trạng hiện tại của Vu Hướng Dương, rất khó để nghe lọt tai lời người khác, muốn thuyết phục hắn, đúng là khó.

"Hôm nay anh chưa đi thăm cậu ấy, bây giờ anh sẽ đi." Trình Cảnh Mặc khó nhọc đứng dậy.

Triệu Nhược Trúc nhờ hai y tá đến, đỡ Trình Cảnh Mặc lên xe lăn, đẩy đến phòng bệnh của Vu Hướng Dương.

Ca cao đã ngủ, được đặt lên giường bệnh của Trình Cảnh Mặc, có bảo mẫu trông chừng.

Triệu Nhược Trúc bế An An, một nhóm người lại đi đến cửa phòng bệnh của Vu Hướng Dương.

"Chúng ta không vào." Triệu Nhược Trúc đưa An An cho một y tá, "Đưa đứa bé vào giường bệnh của Vu Hướng Dương."

Một y tá đẩy Trình Cảnh Mặc, một y tá bế An An, bước vào phòng bệnh của Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Dương vẫn nằm nghiêng, nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt. Hắn nhìn thấy Trình Cảnh Mặc, không kiên nhẫn nhắm mắt lại.

Rồi đột nhiên mở to! 

Từ từ !

Hắn dường như nhìn thấy một đứa trẻ! 

Con của Trình Cảnh Mặc? 

Cháu ngoại của hắn?!

Một y tá đẩy Trình Cảnh Mặc đến trước giường bệnh, một y tá khác đặt đứa bé lên giường. Cả hai không dám nhìn Vu Hướng Dương lấy một cái, vội vàng ra khỏi phòng bệnh.

An An được đặt nằm cạnh một người xa lạ, nhất thời bối rối, cậu bé lo lắng nhìn Trình Cảnh Mặc.

Trình Cảnh Mặc khẽ khàng trấn an: "An An, đây là bác."

An An quay đầu, đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn người đang nằm trên giường.

Vu Hướng Dương cũng nhìn An An, mỉm cười nói: "Thằng bé giống con Niệm y như đúc." Rồi hắn hỏi: "Không phải sinh đôi sao, đứa còn lại đâu?"

Trình Cảnh Mặc đáp: "Một đứa nữa là bé gái, tên Ca Cao. Con bé ngủ rồi."

Vu Hướng Dương ngạc nhiên một lúc lâu: "Chậc! Một lần mà đã có đủ nếp đủ tẻ rồi!"

Trình Cảnh Mặc cười từ tận đáy lòng: "Cậu lại lạc hậu rồi."

"Xí..." Vu Hướng Dương hừ nhẹ một tiếng, "Tôi không thèm so với cậu chuyện sinh con!"

An An phe phẩy cái lục lạc nhỏ, chơi đùa. Vu Hướng Dương nhẹ nhàng gọi: "An An."

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đen láy, trong veo, không một chút vẩn đục, bình tĩnh nhìn Vu Hướng Dương, chờ hắn nói gì đó. Vu Hướng Dương đối diện với đôi mắt ấy, chỉ cảm thấy đáy lòng có một dòng suối mát lành chảy qua, xoa dịu nỗi bồn chồn trong hắn.

An An ê a ê a.

Vu Hướng Dương nhìn đứa cháu đang ê a, dường như hiểu được thằng bé đang quan tâm mình.

Hắn khẽ đáp: "Ừ, bác sẽ mau khỏe thôi."

An An cười toe toét, lại tiếp tục chơi với cái lục lạc.

Trình Cảnh Mặc ngạc nhiên: "Hai người cũng có chuyện để nói đấy chứ?"

Vu Hướng Dương đáp: "Cậu thì biết cái gì? Cháu giống bác nên tâm đầu ý hợp đấy thôi!"

Trình Cảnh Mặc: "..."

Trong lúc hai người đang trò chuyện, An An cũng mệt mỏi, gục đầu trên đùi Vu Hướng Dương rồi ngủ thiếp đi. Vu Hướng Dương chỉ có thể nằm nghiêng. Phần giường còn lại vẫn trống. Hắn hỏi: "Thằng bé ngủ rồi, giờ làm sao đây?"

Trình Cảnh Mặc đáp: "Cứ để thế mà ngủ thôi."

Trong phòng bệnh chỉ có ba người, hai người đều là thương binh, làm sao có thể bế bé được.

"Cứ để thế mà ngủ sao?" Vu Hướng Dương nhăn mặt, "Chân tôi bị thằng bé đè tê hết rồi."

Trình Cảnh Mặc nói: "Vậy tôi gọi Niệm Niệm vào bế thằng bé đi."

"Khoan đã!" Vu Hướng Dương không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình, kể cả đứa em gái ruột. Hắn dùng cánh tay không bị thương, từ từ đỡ nửa thân trên ngồi dậy, sau đó một tay nhấc quần áo của An An, chậm rãi kéo thằng bé nằm song song với mình.

Lúc này, An An có thể thoải mái duỗi tay chân để ngủ.

"Sao trông thằng bé cứ như một con ếch thế nhỉ?!" Vu Hướng Dương nhìn dáng ngủ của An An, vừa thương vừa buồn cười.

Trình Cảnh Mặc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trẻ con ngủ. Hai tay giơ lên hai bên đầu, hai chân dang rộng, đầu gối co lại, hệt như một con ếch đang nằm ngửa. Trình Cảnh Mặc thấy lòng mình tan chảy, dáng ngủ cũng đáng yêu đến vậy sao!

Vu Hướng Dương kéo một góc chăn đắp cho An An.

Vu Hướng Niệm và mọi người đợi ở ngoài phòng bệnh đã lâu mà không thấy Trình Cảnh Mặc bế con ra. Triệu Nhược Trúc cười vui vẻ: "Xem ra hai đứa nó nói chuyện hợp lắm, chúng ta đừng chờ nữa, đi nghỉ ngơi một chút thôi."

Vu Hướng Niệm và mọi người còn chưa ăn sáng, họ quyết định ra ngoài quán ăn quốc doanh ăn luôn bữa trưa, rồi mua đồ ăn mang về cho Trình Cảnh Mặc.

Trong lúc đó, ở phòng bệnh bên cạnh, Ca Cao đã tỉnh giấc và được cô bảo mẫu bế đi vệ sinh.

Bình Luận (0)
Comment