Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 442

"Suỵt..." Trình Cảnh Mặc hạ giọng. "Đừng đánh thức mẹ và anh. Bố thay tã cho con nhé."

Sau khi thay tã cho con, anh lại pha một bình sữa bột. Ca Cao ôm bình sữa tu từng ngụm, Trình Cảnh Mặc bế con vào lòng, không kìm được hôn lên má cô bé. Ăn xong, Ca Cao lại được đi tè.

Anh đặt con trở lại giường, dỗ con ngủ nhưng cô bé không chịu, cứ quấn lấy anh đòi chơi. Đúng lúc này, An An cũng thức giấc.

Trình Cảnh Mặc lại làm y hệt như với Ca Cao. Cứ thế, ba bố con vật lộn gần hai tiếng đồng hồ.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác áy náy khôn tả. Anh nhận ra sự vất vả mà Vu Hướng Niệm đã trải qua mỗi đêm. Ban ngày cô phải đi học, tan học lại vội vàng đến bệnh viện, bận rộn từ sáng đến tối mà chẳng được ngủ đủ giấc.

Nghe thấy tiếng hai con, Vu Hướng Niệm cũng tỉnh. Cô mở mắt ra nhìn, thấy Trình Cảnh Mặc đang dỗ dành hai đứa nhỏ, cô yên tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Lâm Vận Di, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã lên xe buýt đến trường. Chiếc xe đạp được nhường lại cho Trình Cảnh Mặc dùng.

Anh đưa Tiểu Kiệt đi học, tranh thủ gặp giáo viên để hỏi thăm tình hình học tập của tiểu Kiệt. Về nhà, anh bắt tay vào giặt quần áo. Tiểu Khương mừng ra mặt, vì anh về nhà, quần áo bẩn của mọi người giảm đi hơn nửa.

Giặt giũ xong, đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ. Anh bảo Tiểu Khương chuẩn bị cơm trưa trước, rồi anh mang cơm đến bệnh viện cho Vu Hướng Dương.

Đưa hai đứa trẻ đi đâu cũng vất vả. Anh địu Ca Cao đằng trước, An An đằng sau. Bên trái giỏ xe đạp treo một cái túi vải lớn đựng sữa bột, tã lót và các vật dụng khác của hai con. Bên phải là cơm trưa.

Cô bảo mẫu đứng nhìn bóng lưng anh đạp xe đi xa, trong lòng thầm nghĩ: "Cậu ấy về nhà liền cướp hết việc của mình rồi! Không chỉ giặt quần áo cho các cháu mà còn bế cả hai đứa đi. Thế thì mình làm gì nữa đây?"

Ca Cao và An An được đi xe đạp nên rất phấn khích, cười khúc khích suốt dọc đường. Tiếng cười trong trẻo khiến Trình Cảnh Mặc cũng vui lây.

Trình Cảnh Mặc vừa địu trước cõng sau, vừa xách thêm một túi lớn xuất hiện ở bệnh viện đã ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Vu Hướng Dương vừa kiểm tra xong, đang định trở về phòng bệnh, cũng trông thấy anh.

Vu Hướng Dương chẹp miệng, lẩm bẩm: "Đúng là chiến hữu tốt. Dùng thân mình để thu hút sự chú ý của mọi người, giúp mình yểm trợ."

Vu Hướng Dương tiến đến nhận lấy cái túi từ tay Trình Cảnh Mặc. "Cậu mang bao lớn bao nhỏ thế này, không biết còn tưởng là dân buôn người đang trốn chạy đấy!"

Trình Cảnh Mặc giấu vẻ đắc ý, thản nhiên đáp: "Ai bảo tôi có một cặp song sinh chứ."

"..." Vu Hướng Dương.

Vào đến phòng bệnh, ngực và lưng Trình Cảnh Mặc đã ướt đẫm mồ hôi. Anh đặt hai đứa trẻ xuống giường, chúng như được giải thoát, vui vẻ lăn lộn khắp nơi.

Vu Hướng Dương ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn. Trình Cảnh Mặc ngăn lại: "Ăn cái gì mà ăn, trước tiên phải cho hai đứa trẻ ăn đã."

Cứ thế, An An và Ca Cao ngồi trên giường, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương ngồi ở mép giường, mỗi người cầm một cái bát nhỏ, đút cơm cho hai đứa nhỏ.

Nhìn những hạt cơm rơi vãi trên giường, Vu Hướng Dương than thở: "Tôi thật là thiếu nợ cả nhà cậu ! Nằm viện rồi mà vẫn phải trông trẻ giúp cậu !"

Trình Cảnh Mặc điềm nhiên đáp: "Sau này ngày nào cũng phải trông thế này đấy."

Chiều hôm đó, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã đến bệnh viện, thấy Vu Hướng Dương đang chơi đùa cùng hai đứa trẻ vô cùng vui vẻ. Cả ba đều toát mồ hôi, cười khúc khích không ngừng. Trình Cảnh Mặc ngồi ở mép giường, khóe môi cũng cong lên.

Vu Hướng Dương mặc áo kín mít, Lâm Dã chỉ nhìn thấy những vết sẹo ở cổ và trên mặt anh. Những vết sẹo ấy có màu đỏ sẫm, lồi lõm không đều, khiến nửa bên mặt anh trông dị dạng.

Lâm Dã cảm thấy đau lòng và nghẹn lại. Cô vội quay mặt đi để kìm nén cảm xúc. Sau đó, cô cũng nhập cuộc, cùng Vu Hướng Dương đùa giỡn với hai đứa trẻ.

Một điều khiến Lâm Dã vui mừng là Vu Hướng Dương cuối cùng cũng đã chịu đối diện với cô. Dù anh có trở nên thế nào, trong lòng cô, anh vẫn là người đàn ông đẹp trai nhất.

Sau khi kiểm tra, tình trạng của Vu Hướng Dương đã rõ ràng. Thời gian tốt nhất để phẫu thuật là trong vòng một, hai tháng tới, và việc cần làm bây giờ là tìm được da hiến tặng phù hợp.

Nhưng đó lại là điều khó khăn nhất!

Tối đó, khi đang nằm trong vòng tay Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Niệm chợt nảy ra một ý tưởng: "Cảnh Mặc, em nghĩ ra một cách này!"

"Sinh viên là những người có tư tưởng tiến bộ nhất ở thời đại này, nhưng họ không biết chuyện của anh Hướng Dương. Bắc Kinh có nhiều trường đại học như vậy, anh có thể đến các trường để kể về những chiến tích trong trận chiến vừa rồi. Khi sinh viên biết chuyện, chắc chắn sẽ có nhiều người tình nguyện hiến tặng da!"

Trình Cảnh Mặc kinh ngạc: "Anh đi diễn thuyết ở trường đại học á? Này chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Hơn nữa, những chuyện như thế này có được phép công bố ra ngoài không, phải xin phép cấp trên đã."

Vu Hướng Niệm: "Vậy thì ngày mai anh gọi điện về đơn vị hỏi thử xem."

Trình Cảnh Mặc nói: "Anh sẽ tiện thể báo cáo và đề nghị cấp trên cử người khác đến diễn thuyết, trình độ của anh thế này mà đi thì mất mặt lắm."

Bình Luận (0)
Comment