Sau khi khám, giáo y cho biết Ôn Thu Ninh ngất xỉu là do cơ thể quá suy nhược. Thầy lấy một gói đường glucose, bảo Vu Hướng Niệm pha với nước ấm cho cô ấy uống.
Vu Hướng Niệm bảo bạn nam kia quay về học tiếp, còn cô ở lại chăm sóc Ôn Thu Ninh. Ôn Thu Ninh tựa lưng vào giường bệnh, Vu Hướng Niệm ngồi ở mép giường.
"Ôn Thu Ninh, thầy thuốc nói cậu cần tăng cường dinh dưỡng."
Ôn Thu Ninh khẽ "Ừ" một tiếng.
Vu Hướng Niệm: "..."
Càng hiểu về Ôn Thu Ninh, Vu Hướng Niệm càng không biết phải mở lời thế nào. Ôn Thu Ninh trước đây tuy gầy, nhưng chưa bao giờ ngất xỉu. Lần này cô ấy ngất, phần lớn là do cơ thể chưa hồi phục sau ca phẫu thuật.
Thế nhưng, Ôn Thu Ninh chỉ ăn cơm ở căng tin. Với khẩu phần ăn toàn rau và thiếu thịt, nói gì đến chuyện tăng cường dinh dưỡng. Vu Hướng Niệm biết Ôn Thu Ninh sẽ không chấp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ cô.
Trong lòng Ôn Thu Ninh đã xây một bức tường cao ngất, ngăn cách mọi người. Cô ấy tự trọng, kiên cường, và luôn đề phòng. Muốn phá vỡ bức tường ấy, chạm đến trái tim mềm yếu của cô ấy, không phải là chuyện một sớm một chiều.
***
Lâm Dã tan học, định đến đón Vu Hướng Niệm rồi cùng nhau tới bệnh viện thăm Vu Hướng Dương, nhưng nghe tin Vu Hướng Niệm ở phòng y tế nên cũng đến đó.
Lâm Dã cũng quen biết Ôn Thu Ninh. Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ấy, cô không khỏi lo lắng.
Vu Hướng Niệm trấn an: "Cô ấy chỉ suy nhược một chút thôi, đừng lo lắng. Hôm nay chị không đi thăm Vu Hướng Dương được. Em muốn đi thì đi một mình nhé."
Lâm Dã đi trước.
Vu Hướng Niệm đi đến căng tin lấy đồ ăn, rồi cùng Ôn Thu Ninh ăn. Thức ăn ở căng tin vẫn như mọi ngày: bánh bao làm từ bột thô, hai món rau và một bát canh, hoàn toàn không có thịt. Bữa ăn như vậy chỉ đủ lấp đầy cái bụng, nói gì đến dinh dưỡng.
Trên đường về nhà, Vu Hướng Niệm không ngừng suy nghĩ xem nên giúp đỡ Ôn Thu Ninh bằng cách nào.
Trong khi đó, Lâm Dã đạp xe tới bệnh viện. Hai hôm trước, khi ăn cơm ở nhà, Vu Hướng Dương kể rằng hắn rảnh rỗi ở bệnh viện nên có thể ôn tập, chuẩn bị thi vào trường quân đội. Hôm qua, Lâm Dã đã tìm lại sách giáo khoa của mình và hôm nay mang đến cho hắn.
Lâm Dã đến bệnh viện đúng lúc tan tầm. Bệnh viện người ra người vào tấp nập. Dù cô đã bấm chuông xe đạp liên hồi để mọi người tránh đường, nhưng vẫn vô tình va phải một người.
Mạnh Nhất Minh không biết từ đâu đột ngột xuất hiện, ngã xuống ngay trước bánh xe đạp của Lâm Dã.
"Bác sĩ Mạnh!"
Lâm Dã hoảng hốt, vội vàng nhảy khỏi xe, mặc kệ chiếc xe đổ nghiêng, chạy đến trước mặt Mạnh Nhất Minh. "Bác sĩ Mạnh, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Anh không sao chứ?"
Mạnh Nhất Minh ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy bắp chân trái, gọng kính trượt xuống sống mũi. "Đồng chí Lâm Dã, cô định g.i.ế.c người diệt khẩu à?"
Lâm Dã sững lại. "Tôi... tôi không có ý đó! Tôi chỉ vô tình va vào anh thôi. Với lại, làm sao tôi biết anh lại đột ngột xuất hiện chứ?!"
Mạnh Nhất Minh tỏ vẻ đau đớn, hít một hơi khí lạnh. "Nói vậy, là lỗi của tôi à?"
Lâm Dã: "...Lỗi của tôi! Lỗi của tôi! Tôi đỡ anh đi khám bác sĩ!"
Mạnh Nhất Minh đẩy gọng kính, đưa một tay ra, ý bảo Lâm Dã đỡ hắn dậy. Ai ngờ Lâm Dã trực tiếp kéo cánh tay hắn đặt lên vai mình, tay kia vòng qua lưng, đỡ lấy eo hắn.
Mạnh Nhất Minh: "..."
Hắn co chân trái lại, chỉ dùng chân phải chống đất. Cánh tay đè lên vai Lâm Dã dùng sức một chút, Lâm Dã không chống đỡ nổi, loạng choạng suýt ngã.
Mạnh Nhất Minh nói: "Cô thấy tôi chưa c.h.ế.t nên muốn bồi thêm một nhát nữa à?"
Lâm Dã cắn răng, dùng hết sức lực đỡ Mạnh Nhất Minh đi về phía trước. May mà khoa chỉnh hình ở ngay tầng một.
Bác sĩ trực nhìn thấy Mạnh Nhất Minh được dìu vào trong tình trạng ấy, còn tưởng bị thương rất nặng. Hắn vội vàng chạy đến đỡ bên còn lại, hai người cùng nhau đưa Mạnh Nhất Minh vào phòng khám.
"Vết thương ở đâu?" Bác sĩ trực hỏi.
Mạnh Nhất Minh nằm trên giường khám bệnh: "Tôi bị người ta đ.â.m vào cẳng chân."
Bác sĩ tiến đến, chuẩn bị kéo ống quần của hắn lên để kiểm tra.
"Khoan đã." Mạnh Nhất Minh quay sang Lâm Dã: "Lâm Dã đồng chí, làm phiền đồng chí ra ngoài một lát."
"Hả?" Lâm Dã khó hiểu. Cô đứng đây thì ảnh hưởng gì chứ?
Mạnh Nhất Minh giải thích: "Tôi muốn c** q**n."
Lâm Dã càng khó hiểu hơn: "Anh bị đ.â.m vào cẳng chân mà?"
Mạnh Nhất Minh trưng ra vẻ mặt vô tội: "Đâm vào cẳng chân thì không được c** q**n à?"
Bác sĩ trực: "..." Muốn cởi cũng được, nhưng là 'đánh rắm c** q**n'. (làm điều thừa)
"Được rồi, được rồi, tôi ra ngoài!" Lâm Dã vội vàng rời khỏi phòng khám, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Nhìn thấy cửa đã đóng, Mạnh Nhất Minh kéo ống quần lên: "Xem xem có cần bôi thuốc gì không?"
Bác sĩ trực: "Không phải anh muốn c** q**n à?"
Mạnh Nhất Minh hỏi ngược lại: "Anh muốn xem sao?"
Bác sĩ nhìn cẳng chân Mạnh Nhất Minh, biết ngay không bị thương đến xương. Lúc nãy nhìn dáng vẻ kia, hắn còn tưởng Mạnh Nhất Minh sắp tàn phế đến nơi!
"Vết thương của anh nặng đến đâu, anh không tự biết sao?" Bác sĩ quay người cởi chiếc áo blouse trắng: "Tôi còn phải đi nhà ăn lấy cơm nữa!"
Mạnh Nhất Minh bước xuống giường: "Vết thương của tôi cần tĩnh dưỡng bao lâu?"
"Nhanh, nhanh, ra ngoài đi !"