Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 462

Vu Hướng Dương đi ra trước. Hai phút sau, Ôn Thu Ninh ôm một chồng sách chạy nhanh ra quầy tính tiền, nói với nhân viên thu ngân: "Đây là hai bộ sách giáo khoa của vị khách này."

Nhân viên thu ngân tính tiền, Ôn Thu Ninh nhanh chóng dùng dây buộc chặt chồng sách lại.

Vu Hướng Dương trả tiền, xách sách quay người rời đi. Hắn nghe thấy tiếng Ôn Thu Ninh nói vọng lại: "Hẹn gặp lại lần sau."

Vu Hướng Dương quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hai người lại chạm nhau. Hắn khẽ nhíu mày, rồi quay đầu đi. Khi cô ấy không còn lạnh lùng nữa, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ôn Thu Ninh cũng ngay lập tức quay người lại, tiếp tục công việc của mình. Có lẽ vì nể mặt giáo sư Lâm, công việc này lương rất khá, lại bao ăn ở. Mỗi tháng cô nhận được hai mươi đồng. Đối với một người không có chỗ nương tựa như cô, , thì đây chẳng khác gì một món quà quý giá.

***

Sáng sớm hôm sau, Vu Hướng Niệm và mọi người lên tàu. Họ ngồi khoang giường nằm. Vu Hướng Niệm bế Ca Cao, cô bảo mẫu bế An An, còn Vu Hướng Dương và Tiểu Kiệt mỗi người một giường.

An An vốn rất ngoan ngoãn nhưng hôm nay lại không chịu ngủ. Cậu bé cầm chiếc lục lạc nhỏ trong tay, ê a nói gì đó với Vu Hướng Dương ở giường trên. Vu Hướng Niệm và cô bảo mẫu đều không hiểu ý cậu bé, chỉ có Vu Hướng Dương vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Nhóc y chang bố con, chỉ biết hành hạ bác!"

Vu Hướng Dương dang hai tay, ý bảo bảo mẫu đưa An An cho hắn. An An lên giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quần áo của Vu Hướng Dương, khẽ run rẩy đứng dậy rồi hôn chụt một cái lên má hắn.

Lòng Vu Hướng Dương mềm nhũn.

Thằng nhóc này đáng yêu hơn bố nó!

Hắn giả vờ ghét bỏ lau mặt, "Tự ngủ đi!"

An An ngoan ngoãn nằm xuống, chưa đầy năm phút đã ngủ say.

Giường nằm trên tàu chỉ rộng bằng một nửa giường bệnh, An An nằm dang chân tay hình chữ X như một con ếch, khiến Vu Hướng Dương gần như không còn chỗ để nằm. Hắn phải co hai chân An An lại, rồi kéo hai tay cậu bé xuống. An An đang ngủ say trở mình, quay mặt về phía Vu Hướng Dương tiếp tục ngủ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mi dài và cong vút của cậu bé, trái tim Vu Hướng Dương như tan chảy.

Trình Cảnh Mặc đã háo hức mấy ngày nay, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Anh còn nhờ thợ mộc trong làng đóng hai chiếc giường nhỏ, và nhờ người làm hai bộ chăn đệm cho các con.

Chuyến tàu dự kiến đến lúc bốn giờ, nhưng anh đã có mặt ở ga tàu từ lúc ba giờ rưỡi.

Anh kiên nhẫn đợi… đợi… đợi mãi. Cuối cùng, anh thấy Vu Hướng Niệm bế Ca Cao, Tiểu Kiệt và cô bảo mẫu xách vali, còn Vu Hướng Dương ôm An An một tay, tay kia xách vali, lưng đeo một chiếc ba lô lớn.

Trình Cảnh Mặc kích động chạy đến.

"Niệm Niệm!" Anh đón lấy Ca Cao từ tay cô. "Ca Cao..."

Ca Cao mặc chiếc váy hồng nhạt, hai bắp chân mũm mĩm lộ ra. Cô bé bám chặt lấy cổ Trình Cảnh Mặc, vui vẻ nhún nhảy.

"An An." Trình Cảnh Mặc lại đưa tay ra định bế An An.

Vu Hướng Dương nghiêng người ôm chặt An An, đưa chiếc vali trong tay cho Trình Cảnh Mặc. Trình Cảnh Mặc thấy An An ngoan ngoãn trong vòng tay Vu Hướng Dương, không có vẻ gì muốn được anh bế, nên anh cũng làm ngơ chiếc vali, quay sang xách vali giúp Tiểu Kiệt.

"Chú, cháu xách được mà!"

Trình Cảnh Mặc xoa đầu Tiểu Kiệt, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Nhớ năm xưa, khi anh nhận nuôi Tiểu Kiệt, cậu bé còn chưa hiểu chuyện, chỉ cao đến m.ô.n.g anh. Giờ đây, cậu đã cao đến n.g.ự.c anh, lại còn hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Vu Hướng Dương đặt vali xuống đất, bế An An đi trước. Hắn hôn lên má cậu bé, khẽ nói: "Không uổng bác thương con."

Cuối cùng Trình Cảnh Mặc vẫn phải xách chiếc vali dưới đất, một tay ôm Ca Cao, sánh bước cùng Vu Hướng Niệm ra khỏi ga.

Anh lái chiếc xe jeep đến. Ba chiếc vali, một ba lô lớn, chất đầy cốp xe. Bốn người lớn, hai đứa trẻ và cậu nhóc Tiểu Kiệt, chỗ ngồi cũng chật kín.

Trước khi lên xe, Vu Hướng Dương mới giao An An cho cô bảo mẫu. Ngồi trên ghế phụ, hắn thở dài: "Cứ thế này, lần sau phải lái xe tải đến đón mới xuể."

Trình Cảnh Mặc liếc hắn một cái. "Không cần, cậu còn chưa có đối tượng kia mà."

Vu Hướng Dương nghẹn lời. "Tôi nói là cậu! Sinh thêm hai đứa nữa, xe này còn ngồi vừa không?"

"Tôi không sinh, giờ chỉ trông chờ vào cậu thôi."

"Trông chờ vào tôi cái gì?" Vu Hướng Dương hỏi vặn lại. "Tôi sinh được chắc?!"

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã về đến cổng nhà.

Vu Gia Thuận và Triệu Nhược Trúc đã chuẩn bị sẵn cơm nước ở nhà để đón họ. Vừa vào đến cửa, Triệu Nhược Trúc đã ôm Ca Cao từ tay Trình Cảnh Mặc, sau đó tiện tay nhét vào tay Vu Gia Thuận.

Sau đó, bà ôm An An từ tay Vu Hướng Dương, "Hơn nửa tháng không gặp, lớn hơn nhiều rồi!"

Ca Cao ngoan ngoãn nép vào lòng Vu Gia Thuận. Mái tóc ngắn ngang tai được vén ra sau, mái lưa thưa trên lông mày, che đi vầng trán rộng. Đôi mắt to tròn, đen láy nhìn Vu Gia Thuận chằm chằm.

Vu Gia Thuận không còn giữ được vẻ nghiêm nghị như thường ngày, ông nhẹ nhàng nhéo cái má phúng phính của Ca Cao, cười rạng rỡ, khóe mắt hằn lên những nếp nhăn. Ca Cao thấy ông cười cũng "ha ha ha" cười theo.

Cô bảo mẫu và Trình Cảnh Mặc cho các con ăn, còn Vu Hướng Niệm lười biếng dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi. Trên tàu, ngoài lúc thay tã, lau dọn, An An gần như quấn quýt bên Vu Hướng Dương suốt, nên cô bảo mẫu được thảnh thơi. Vu Hướng Niệm thì không may mắn như vậy, bị Ca Cao bám riết đến sợ. Giờ giao con cho Trình Cảnh Mặc, cô cuối cùng cũng được rảnh tay.

Bình Luận (0)
Comment