Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 468

Tô Chí Kiên đứng ra hòa giải: "Chuyện cũ bỏ qua đi. Hiểu Mẫn rất ngưỡng mộ cậu, con bé chỉ muốn kết bạn với cậu, trở thành đồng chí cách mạng thôi!" Tô Chí Kiên cầm lấy chén trà trước mặt Vu Hướng Dương, đặt vào tay hắn: "Đồng chí Hướng Dương, hôm nay nể mặt tôi, cậu và Hiểu Mẫn bắt tay hòa giải đi. Sau này coi như đồng chí mà đối xử với nhau."

"Không phải!" Vu Hướng Dương vẫn kiên quyết với câu hỏi của mình: "Rốt cuộc cô ta đã làm sai chuyện gì?"

Vợ chồng chính ủy Tô nghĩ rằng Vu Hướng Dương cố tình hỏi như vậy. Họ nào có mặt mũi để nhắc lại chuyện Ngô Hiểu Mẫn đã thả tin bóng gió nói xâu bố mẹ Vu.

Sắc mặt chính ủy Tô có chút khó coi: "Đồng chí Hướng Dương, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Chủ tịch Mao đã nói, biết sai mà sửa là điều tốt! Cậu đừng chấp nhặt nữa. Uống cạn ly trà này, chuyện coi như qua đi!"

"Nào nào nào, mọi người uống một ngụm." Tô CHí Kiên cầm chén trà chạm vào chén của Vu Hướng Dương và Ngô Hiểu Mẫn, "Sau này, hai người coi nhau như đồng chí nhé."

Nhìn vẻ mặt khó xử của chính ủy Tô, Vu Hướng Dương cũng không tiện hỏi thêm. Hắn nể mặt, uống một ngụm trà, trong lòng thầm nhủ: "Lát nữa về hỏi Trình Cảnh Mặc xem có biết chuyện gì không." Dù sao hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là buổi xem mắt.

Thực ra, theo suy nghĩ của chính ủy Tô, là Ngô Hiểu Mẫn thích Vu Hướng Dương. Với tư cách là dượng, ông đương nhiên muốn giúp đỡ người thân. Hơn nữa, Ngô Hiểu Mẫn bây giờ là sinh viên của Kinh Đại, trình độ không hề thấp, hẳn sẽ lọt vào mắt xanh của gia đình Vu Hướng Dương. Ngô Hiểu Mẫn cũng đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Lần này, cô ta chỉ nhờ ông sắp xếp cho hai người gặp mặt để trực tiếp xin lỗi, và sau này chỉ làm bạn. Cách này lịch sự hơn nhiều so với việc vừa gặp đã đòi xem mắt.

Bữa cơm nhờ có chính ủy Tô điều hòa, Vu Hướng Dương lại là người phóng khoáng nên không khí cũng không quá ngượng nghịu. Ăn cơm xong, Vu Hướng Dương muốn về, chính ủy Tô cũng không giữ lại. "Học tập quan trọng, về đi thôi!"

"Tôi đưa anh!" Ngô Hiểu Mẫn nói.

"Không cần!" Vu Hướng Dương từ chối. Ngô Hiểu Mẫn vẫn phớt lờ, đi theo sau hắn.

Ra khỏi nhà chính ủy Tô, đi đến sân thể dục, Vu Hướng Dương dừng lại: "Đồng chí Ngô, cô về đi."

Ngô Hiểu Mẫn cũng hiểu "quá tốt hóa dở", cô ta gật đầu: "Được. Vu Hướng Dương, sau này chúng ta là bạn bè nhé."

Vu Hướng Dương nói thẳng: "Bạn bè thì là bạn bè, nhưng cô đừng thích tôi. Nếu không thì bạn bè cũng không làm được!" Hắn phải nói rõ mọi chuyện từ đầu, tránh sau này không thể giải thích.

Ngô Hiểu Mẫn cười: "Được! Bạn bè! Hẹn gặp lại."

Vu Hướng Dương nhanh chóng quay trở lại nhà Trình Cảnh Mặc. Ngô Hiểu Mẫn thầm cười trong lòng: "Từ né tránh không muốn gặp mặt đến bạn bè, còn chuyện sau này, ai mà nói trước được!"

Vu Hướng Niệm và mọi người vừa ăn cơm xong thì Vu Hướng Dương đến. Trình Cảnh Mặc ngạc nhiên: "Ăn cơm nhanh thế?"

"Tôi vội về học bài!" Vu Hướng Dương bế An An và Ca Cao lên, mỗi tay một đứa rồi xoay vài vòng. Hai đứa bé vừa sợ vừa thích, ôm chặt lấy cổ hắn, cười ha hả. An An và Ca Cao sắp tròn một tuổi, đã biết gọi những từ đơn giản như bố, mẹ, cậu, anh.

Sau khi xoay xong, Ca Cao hôn lên má Vu Hướng Dương một cái "chụt": "Bác!"

"Ừm!" Vu Hướng Dương hài lòng gật đầu. Hắn bế hai đứa trẻ ngồi xuống, hỏi Trình Cảnh Mặc: "Này Trình Cảnh Mặc, vừa nãy tôi đến nhà chính ủy Tô ăn cơm, Ngô Hiểu Mẫn cũng ở đó. Cô ta xin lỗi tôi vì chuyện trước đây, nhưng tôi không biết cô ta đã làm gì sai. Cậu có biết không?"

Vu Hướng Niệm vừa nghe thấy ba chữ "Ngô Hiểu Mẫn", lập tức nổi giận: "Ăn cơm với Ngô Hiểu Mẫn? Anh không sợ bị đầu độc c.h.ế.t à!" Ngô Hiểu Mẫn này, thấy Trình Cảnh Mặc không còn hy vọng thì lại chuyển mục tiêu sang Vu Hướng Dương!

Trình Cảnh Mặc cũng nghiêm giọng: "Tôi đã nhắc cậu rất nhiều lần, đừng tiếp xúc với cô ta."

Vu Hướng Dương bày ra vẻ mặt vô tội: "..." Một lúc sau hắn nói : "Tôi đến nhà chính ủy Tô mới biết cô ta cũng ở đó!" Nếu biết trước, hắn c.h.ế.t cũng không đi ăn bữa cơm này!

Vu Hướng Niệm nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trình Cảnh Mặc, cô nheo mắt hỏi Vu Hướng Dương: "Ngoài lần trước cô ta đến bệnh viện thăm anh, anh còn tiếp xúc với Ngô Hiểu Mẫn nữa sao?"

Vu Hướng Dương thành thật: "Cô ta có viết thư cho anh, nhưng lần cô ta đến thăm anh ở bệnh viện, anh đã nói rõ với cô ta là đừng viết thư, đừng đến thăm anh nữa!"

"Thư đâu?" Vu Hướng Niệm hỏi. Cô muốn xem thử, người phụ nữ độc ác này đã viết những gì để lừa gạt Vu Hướng Dương!

Vu Hướng Dương đáp: "Ném rồi."

Ngô Hiểu Mẫn đã viết cho hắn tổng cộng bốn lá thư. Lá thứ tư Triệu Nhược Trúc cũng đã xem qua, và hắn xé ngay lúc đó. Còn ba lá trước, khi xuất viện hắn dọn đồ thì thấy trong hòm thư, hắn đã xé nát và vứt vào thùng rác.

"Cô ta viết gì vậy?" Vu Hướng Niệm tiếp tục hỏi.

Vu Hướng Dương nói: "Đại khái là mấy lời cổ vũ anh kiên cường gì đó, mẹ cũng biết chuyện này rồi."

Vu Hướng Niệm nghiêm giọng: "Vu Hướng Dương, anh phải tránh xa Ngô Hiểu Mẫn ra. Cô ta tiếp cận anh không có ý tốt! Hôm nay lừa anh đi ăn cơm, ngày mai sẽ lừa anh lên giường!"

Vu Hướng Dương nhìn xuống khoảng trống g*** h** ch*n mình.

Cho dù có chết, hắn cũng phải bảo vệ "trinh tiết" của mình!

Bình Luận (0)
Comment