Mặt Trình Cảnh Mặc lập tức đỏ bừng. Da anh vốn ngăm đen, khi đỏ mặt lại càng hiện rõ. Vu Hướng Niệm vốn có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Giờ lại làm xoăn, tóc xõa tung, trông càng thêm quyến rũ. Hơn nữa, đôi mắt long lanh ẩn chứa tình cảm, nhìn thẳng vào anh, khiến nhịp tim và hơi thở của Trình Cảnh Mặc trở nên hỗn loạn. Anh có cảm giác giống như đây lần đầu tiên nhìn thấy Vu Hướng Niệm, hồn phách đều bị cô hút đi mất.
Vu Hướng Niệm đưa tay vuốt tóc mái, tinh nghịch hỏi: "Sao anh đỏ mặt thế?"
Mặt Trình Cảnh Mặc càng nóng hơn: "Mau, mau buộc tóc lên đi!"
Vu Hướng Niệm chớp mắt: "Xấu lắm à?"
Trình Cảnh Mặc nuốt nước bọt, nửa nhịp sau mới trả lời: "Đẹp... nhưng mà em buộc lên đi." Anh không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô.
Vu Hướng Niệm nhướng mày: "Em không buộc! Kiểu tóc nào đẹp thì em cứ để thế."
Trình Cảnh Mặc kéo tay cô, lấy dây buộc tóc từ tay cô, đi ra phía sau cô: "Đứng yên nào, để anh buộc cho."
Vu Hướng Niệm chu môi bất mãn: "Sao lại phải buộc lên chứ? Anh không phải nói đẹp sao?"
Trình Cảnh Mặc buộc tóc cô thành một đuôi ngựa thấp, rồi quay lại đối diện với cô, nghiêm túc nói: "Thẩm mỹ của anh, đẹp tức là xấu! Người khác nhìn vào sẽ chê cười em đấy."
Vu Hướng Niệm không phục: "Nhưng thẩm mỹ của em cũng thấy đẹp mà!"
"Không đi nhanh là lỡ xe buýt đấy." Trình Cảnh Mặc nắm tay Vu Hướng Niệm, nhanh chóng rời khỏi trường.
Khi Lâm Dã đến bệnh viện, đã qua giờ tan tầm. Cô đành đến ký túc xá của Mạnh Nhất Minh tìm hắn. Vừa dừng xe đạp, cô đã thấy Mạnh Nhất Minh đi xuống lầu, tay cầm một hộp cơm.
"Lâm Dã?" Mạnh Nhất Minh kinh ngạc, rồi chợt mỉm cười, "Lâu rồi không gặp."
Dọc đường đi, Lâm Dã cứ mãi suy nghĩ về lời Vu Hướng Niệm nói. Bây giờ nghe Mạnh Nhất Minh nói vậy, trong đầu cô phân tích ngay ra một ý nghĩa khác: Lâm Dã, nhanh như vậy đã gặp mặt rồi sao.
Lâm Dã nghĩ: Cô cũng chẳng muốn gặp lại hắn đâu, nhưng nếu không đến, hai quyển sách kia hắn không định trả lại à?
Lâm Dã nghiêm nghị nói: "Bác sĩ Mạnh, tôi đến hỏi anh, sách đọc xong chưa? Đọc xong rồi thì trả lại cho tôi."
"Ồ, sách à!" Mạnh Nhất Minh giả vờ chợt nhớ ra, "Xin lỗi, dạo này tôi hơi bận, chưa đọc xong. Chờ tôi đọc xong sẽ mang đến trả cô."
Trong đầu Lâm Dã lại hiện lên một suy nghĩ: Sách đã đọc xong rồi, chỉ chờ cô đến lấy thôi.
Lâm Dã nói: "Vậy bây giờ anh trả lại cho tôi đi."
"Hả?" Mạnh Nhất Minh nghi ngờ mình nghe nhầm, hắn lặp lại: "Tôi vẫn chưa đọc xong. Vài ngày nữa sẽ trả lại cho cô."
Trong đầu Lâm Dã: Tôi đọc xong rồi, mấy hôm trước đã định trả cho cô rồi.
Lâm Dã nói: "Vậy anh lên lấy một chút đi, tôi vội về nhà."
Mạnh Nhất Minh: "... Cô đạp xe đạp đ.â.m đầu vào đâu à?"
Trong đầu Lâm Dã: Cô đi đường vấp phải chân à?
Lâm Dã nhún nhảy tại chỗ: "Chân tôi vẫn ổn, tôi chỉ chờ anh trả sách cho tôi thôi!"
Đôi mắt Mạnh Nhất Minh sau cặp kính kinh ngạc . "Đi ! Mau ! Tôi đưa cô đến khoa thần kinh của bệnh viện chúng tôi khám ngay!" Hắn kéo áo Lâm Dã, muốn đưa cô đi kiểm tra: "Cái bệnh này của cô, phải trị sớm mới khỏi được!"
Trong đầu Lâm Dã: Đến khoa Ngoại Hậu môn – Trực tràng khám! Cái bệnh này, đã muộn là không chữa được nữa.
Lâm Dã vẻ mặt bi ai đến mức muốn khóc. Cô còn trẻ như vậy, sao lại mắc phải bệnh này chứ?! Mạnh Nhất Minh nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Lâm Dã, trong lòng cũng thấy bất ổn.
"Lâm Dã, rốt cuộc cô mắc bệnh gì thế?" Hắn sốt ruột hỏi.
Lâm Dã chẳng nói chẳng rằng, quay người bỏ đi. Cô phải chạy nhanh về nhà nói với bố mẹ, rằng cô về sau không thể ở bên họ, không thể phụng dưỡng họ tuổi già! Lâm Dã nhảy lên xe đạp, nhanh chóng đạp đi.
"Này! Lâm Dã!" Mạnh Nhất Minh lo lắng đuổi theo sau. Nhưng hai chân hắn làm sao đuổi kịp xe đạp của Lâm Dã. May mà lúc đó, một đồng nghiệp đang đạp xe về, Mạnh Nhất Minh liền chặn lại.
"Cho tôi mượn xe đạp một chút, có việc gấp!" Mạnh Nhất Minh lên xe đạp đuổi theo. Ban đầu, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng 100 mét. Mạnh Nhất Minh nghiến răng, đạp xe hết sức, nghĩ rằng mình có thể đuổi kịp Lâm Dã.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp tốc độ của Lâm Dã. Dù hắn đã dùng hết sức lực để đạp, khoảng cách giữa hai người vẫn ngày càng xa. Hắn coi như đã được chứng kiến thế nào là một "khẩu pháo tự hành".
Tốc độ của Lâm Dã rất nhanh nhưng lại vô cùng linh hoạt. Dù phía trước có xe cộ hay người đi bộ, cô đều có thể né tránh một cách khéo léo. Đuổi theo một lúc, Mạnh Nhất Minh mất dấu Lâm Dã. Hắn thở hổn hển dừng lại ở một cổng lớn. Lâm Dã vừa rồi dường như đã biến mất ở đây. Hắn nhìn thấy hai cảnh vệ đứng gác ở cổng, định tiến lại hỏi.
Vừa lúc đó, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm trở về. Trình Cảnh Mặc nhìn thấy Mạnh Nhất Minh trước tiên.
"Bác sĩ Mạnh, sao anh lại ở đây?" Trình Cảnh Mặc vừa nói vừa tiến lên chào hỏi.
Mạnh Nhất Minh thấy hai người, thở phào một hơi: "Tôi đuổi theo Lâm Dã đến đây." Hắn dừng lại, rồi hỏi: "Lâm Dã mắc bệnh gì vậy?"
Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc ngơ ngác: "Hả?"
Mạnh Nhất Minh kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Vu Hướng Niệm nghe xong, suýt nữa thì nghẹn cười đến mức bị nội thương.
"Bệnh của Lâm Dã, thật đúng là không chữa được!" Vu Hướng Niệm nói.
Lúc này, đến lượt Trình Cảnh Mặc và Mạnh Nhất Minh ngạc nhiên.