Ở Kinh Đại, Phương Văn Cường ngày nào cũng đưa con đến phòng quản lý để đòi gặp Tề Tĩnh. Ban giám hiệu cũng rất đau đầu.
Tề Tĩnh thì cứ trốn trong kí túc xá không dám ra ngoài, ngay cả đi học cũng không. Bạn cùng phòng phải mang cơm về cho cô ta. Sau khi sự việc xảy ra, nhà trường đã liên hệ với cơ quan công an địa phương để điều tra. Sau ba tuần xác minh, mọi chuyện cuối cùng đã sáng tỏ.
Tề Tĩnh năm đó kết hôn với Phương Văn Cường là tự nguyện, không hề có sự cưỡng ép. Mặc dù hai người không đăng ký kết hôn, nhưng họ đã có con với nhau, điều này được xem là hôn nhân thực tế. Hành vi bỏ chồng bỏ con của Tề Tĩnh thực sự rất tồi tệ. Ngay cả khi Phương Văn Cường đưa con đến tận trường, cô ta vẫn nói dối. Hiện tại không có luật hôn nhân, hành vi của Tề Tĩnh thuộc dạng suy đồi đạo đức nghiêm trọng. Nhà trường đã quyết định đuổi học cô ta.
Tề Tĩnh khóc lóc, quỳ gối van xin lãnh đạo đừng đuổi học cô ta, xin cho cô ta thêm thời gian để giải quyết mọi chuyện. Nhưng nhà trường vẫn không khoan nhượng, quyết định khai trừ cô ta. Có bạn học tiếc cho Tề Tĩnh, tiếc cho một người đã thi đỗ đại học trong một hoàn cảnh khó khăn như vậy, và rồi tương lai xán lạn của cô ta bỗng chốc bị cắt đứt. Cũng có những người cho rằng Tề Tĩnh đáng bị như vậy, một người ích kỷ, miệng đầy lời dối trá, dù có được giáo dục tốt đến đâu cũng sẽ không có ích gì cho xã hội.
Trình Cảnh Mặc nói: "Một người lựa chọn con đường nào, thì phải chấp nhận tất cả những gì gặp phải trên con đường đó."
Vu Hướng Niệm vỗ tay, tán thưởng: "Đồng chí Trình, anh nói chuyện ngày càng có trình độ đấy!"
Trình Cảnh Mặc: "Em nghiêm túc một chút đi!"
***
Mấy ngày nay, trời Bắc Kinh chuyển lạnh.
Sáng sớm, Trình Cảnh Mặc thức giấc, định ra ngoài chạy bộ thì đập vào mắt là một mảng tuyết trắng xóa. Từ đêm qua, tuyết vẫn rơi không ngớt. Lớp tuyết trên mặt đất dày vài phân, mỗi bước chân giẫm lên đều phát ra tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt” vui tai.
Buổi chiều, anh đến nhà ga đón Vu Hướng Dương.
Triệu Nhược Trúc nhờ Vu Hướng Dương mang hai vali hành lý to đùng đến cho Lâm Vận Di và các cháu, nên một mình Hướng Dương không xách xuể.
Vừa xuống tàu, Vu Hướng Dương đã thấy tuyết trắng phủ khắp nơi, đôi mắt anh chàng miền Nam sáng lên đầy phấn khích.
“Trình Cảnh Mặc, tuyết rơi kìa!” Giọng Hướng Dương rộn ràng.
Trình Cảnh Mặc đoán ngay được ý định của hắn, liền phán một câu: “Tôi không chơi đâu.”
Vu Hướng Dương bĩu môi cười nhạt: “Cậu đúng là chẳng có tí thú vị nào!”
Khi hai người về đến nhà, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã cũng vừa về.
Lâm Dã và Vu Hướng Dương đã hơn bốn tháng không gặp. Ngày Vu Hướng Dương rời đi, những vết sẹo do bỏng trên mặt còn rất rõ, nhưng giờ nếu không nhìn kỹ thì gần như không thấy nữa. Dung mạo Hướng Dương đã hồi phục rất tốt, tuy so với trước khi bị bỏng thì vẫn kém một chút, nhưng giờ cũng là một anh chàng đẹp trai rồi.
Hai người chạm mặt nhau, không khí vẫn có chút ngượng ngùng.
Vì muốn đón tiếp chu đáo, Lâm Vận Di đã chuẩn bị sẵn một phòng riêng cho Vu Hướng Dương. Sau này Hướng Dương lên Bắc Kinh đi học, chắc chắn sẽ thường xuyên qua Tống gia ở.
Sau bữa cơm, Lâm Vận Di hỏi: “Hướng Dương, cháu thích con gái như thế nào?”
Mấy hôm trước Triệu Nhược Trúc có gọi điện dặn dò bà, nhờ bà để ý tìm giúp một cô gái tốt, giới thiệu cho Vu Hướng Dương. Chuyện này, Lâm Vận Di rất để tâm.
Vu Hướng Dương tuôn một tràng: “Phải xinh đẹp tuyệt trần, có tri thức, có học thức, tốt nhất là du học nước ngoài về, lại còn phải dịu dàng hiền thục, phóng khoáng, lương thiện, mà còn phải đức trí thể mỹ lao đều ưu tú nữa.”
Lâm Vận Di nghe xong thì đứng hình: “…”
“Được voi đòi tiên!” Vu Hướng Niệm nghe không nổi nữa, chen vào: “Vu Hướng Dương, sao anh không lên trời tìm tiên nữ cho nhanh?”
Vu Hướng Dương nhướng mày đắc ý: “Thế em có tiên nữ nào giới thiệu cho anh không?”
Hắn cố tình nói vậy để sau này đỡ phải đi xem mắt, vì cho dù có là tiên nữ thì cũng chẳng thể nào đạt được yêu cầu của hắn.
Trong lúc đó, Lâm Dã chỉ lặng lẽ ăn cơm, lòng cảm thấy có chút chạnh lòng. Nhưng Hướng Dương đã từng thẳng thắn nói không thích cô và bảo cô đừng tơ tưởng đến hắn. Vậy nên dù trong lòng đau khổ, cô cũng phải học cách buông bỏ từng chút một.
Ăn cơm tối xong, Vu Hướng Dương rủ Tiểu Kiệt ra sân ném tuyết. Tiểu Kiệt liền gọi thêm Lâm Dã cùng ra chơi.
Trình Cảnh Mặc ngồi trong nhà cũng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của ba người. An An và Ca Cao cũng nghe thấy, đôi chân ngắn cũn cứ chạy loanh quanh đòi ra ngoài chơi. Trình Cảnh Mặc sợ các con bị cảm lạnh nên không cho ra. Hai đứa trẻ bực dọc đến mức sắp khóc.
Thấy vậy, Vu Hướng Niệm nói: “Cho các con ra ngoài chơi đi.”
Trình Cảnh Mặc đành chịu thua, khoác áo bông, đeo găng tay và đội mũ cho hai đứa. Các con mặc quần áo dày cộp, trông như hai củ khoai tây be bé, đôi chân ngắn ngủn càng thêm ngắn. Chúng hớn hở gia nhập cuộc chiến ném tuyết.
Một mình Vu Hướng Dương chấp bốn “đấu thủ”.
Trình Cảnh Mặc ngồi ở mép sân “quan chiến”, nhìn thấy tuyết bay khắp nơi, bên tai là tiếng cười vang hơn bao giờ hết. Hai "củ khoai tây" nhỏ bé cũng học theo Tiểu Kiệt, lấy tuyết trên mặt đất, vo thành một nắm, rồi ném về phía Vu Hướng Dương. Nhưng sức chúng quá yếu, lúc nào cũng ném trúng chân mình, vậy mà vẫn cười “ha ha ha” không ngớt. Thi thoảng, chúng còn mất thăng bằng ngã ra đất, nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy tiếp tục “chiến đấu”.
Trận chiến ném tuyết hỗn loạn kết thúc khi tuyết trong sân đã bị bốc hết, để lộ cả mặt đất.