Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 490

Thạch Minh Nguyệt không phụ sự nhờ cậy, chỉ mất một tuần đã hỏi thăm ra được ai là người đầu tiên tung tin đồn thất thiệt.

Đó là một cô tân sinh viên mới nhập học hồi tháng Chín năm nay, chuyên ngành Kinh tế, tên là Đoạn Phương Phương. Cô này trước đây từng cùng Ôn Thu Ninh là thanh niên trí thức ở chung một thôn.

Hóa ra, khi các bạn cùng phòng ký túc xá bàn tán chuyện của Tề Tĩnh, Đoạn Phương Phương liền thêm thắt rằng Ôn Thu Ninh, người ở cùng phòng với Tề Tĩnh, cũng có đạo đức bại hoại chẳng kém gì, cũng nên bị đuổi học. Cứ thế, câu chuyện của Ôn Thu Ninh bắt đầu lan truyền.

Thực ra, trong lòng Vu Hướng Niệm đã có bảy phần chắc chắn rằng tin đồn kia là thật. Nhưng cô chắc chắn, Ôn Thu Ninh bị dồn vào đường cùng nên mới bất đắc dĩ.

Ôn Thu Ninh tuy vẻ ngoài có phần lạnh nhạt, nhưng bên trong lại là một cô gái kiên cường, luôn nỗ lực vươn lên và có một trái tim lương thiện. Còn nhớ, ngay khi cô vừa nhập học, Trình Cảnh Mặc xảy ra chuyện, cô bơ vơ lạc lõng, chính Ôn Thu Ninh đã âm thầm để lại một mẩu giấy, động viên cô phải mạnh mẽ lên. Sau này, khi Vu Hướng Dương cần phẫu thuật, lại chính Ôn Thu Ninh đã không ngần ngại hiến da của mình.

Dù xét trên phương diện nào, Vu Hướng Niệm cũng muốn giúp Ôn Thu Ninh, nhưng cô lại biết cô ấy không thích mắc nợ ai. Vu Hướng Niệm quyết định sẽ giúp đỡ một cách bí mật, không để Ôn Thu Ninh hay biết.

Chiều hôm nay, sau giờ tan học, Vu Hướng Niệm rủ Thạch Minh Nguyệt đi tìm Đoạn Phương Phương. Hai người hẹn Đoạn Phương Phương tới một góc khuất yên tĩnh.

Đoạn Phương Phương chừng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ ngây thơ, chất phác, không giống một người lắm mưu nhiều kế. Chắc hẳn những lời kia chỉ là cô ta buột miệng nói ra mà chưa suy nghĩ thấu đáo, có lẽ bản thân cô ta cũng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.

Vu Hướng Niệm mỉm cười thân thiện, nhẹ nhàng nói: “Chào đồng chí Đoạn Phương Phương. Tôi tìm đồng chí là muốn xác minh một chuyện.”

“Gần đây ở trường lan truyền chuyện đồng chí Ôn Thu Ninh thi đại học là nhờ dùng thân xác để đổi suất, tôi tìm hiểu thì biết tin đồn này bắt đầu từ đồng chí.”

Đoạn Phương Phương cảnh giác nhìn Vu Hướng Niệm, hỏi lại: “Hai người muốn làm gì?”

Vu Hướng Niệm vẫn giữ nụ cười trên môi: “Đồng chí đừng căng thẳng, chúng tôi không có ý xấu. Tôi chỉ muốn xác minh một chút, là đồng chí tận mắt thấy Ôn Thu Ninh dùng thân xác để đổi suất, hay là đồng chí có chứng cứ chứng minh chuyện đó?”

Đoạn Phương Phương ấp úng một lúc, giọng nói có phần bực bội: “Chuyện này thanh niên trí thức ở thôn tôi ai mà chẳng biết!”

Vu Hướng Niệm khẽ gật đầu: “Ồ, vậy là đồng chí không tận mắt thấy, cũng không có chứng cứ gì phải không?”

Đoạn Phương Phương: “Tôi…”

Vu Hướng Niệm vẫn duy trì sự điềm tĩnh: “Đồng chí Đoạn Phương Phương, đồng chí là người được tiếp nhận giáo dục đàng hoàng, hẳn phải hiểu mọi việc đều cần có chứng cứ. Đồng chí đã không có bất cứ bằng chứng nào mà lại nói Ôn Thu Ninh dùng thân xác để đổi suất, đó là hành vi vu khống, bôi nhọ người khác đấy.”

“Tôi không có!” Đoạn Phương Phương phản đối kịch liệt: “Hai người có thể đi hỏi những đồng chí thanh niên trí thức cùng thôn với chúng tôi, ai cũng biết chuyện này!”

Vu Hướng Niệm liền áp dụng chiêu “vừa đ.ấ.m vừa xoa”: “Đồng chí Đoạn Phương Phương, bình tĩnh nào, tôi đã nói là chúng tôi không có ác ý. Hỏi người khác hay không không quan trọng, quan trọng là nếu không có chứng cứ, bất cứ ai tung tin đồn như vậy đều là bịa đặt. Chúng tôi tìm đồng chí không phải để tính sổ, mà chỉ muốn cùng đồng chí bàn cách giải quyết vấn đề. Hiện tại tin đồn đang rầm rộ, mà đồng chí lại không có chứng cứ để chứng minh, nếu Ôn Thu Ninh khởi kiện đồng chí tội vu khống, trường học liệu có còn để đồng chí tiếp tục đi học không?”

Đoạn Phương Phương có vẻ hoảng loạn, gương mặt tái đi.

Vu Hướng Niệm tiếp lời: “Đồng chí thấy cách này có được không? Đồng chí hãy viết một bản tường trình, dán lên bảng tin của trường, nói rằng đó chỉ là một câu nói đùa nhất thời, không ngờ mọi người lại tin là thật, để mọi người đừng nghe lầm đồn bậy nữa, được không?”

Đoạn Phương Phương do dự.

Vu Hướng Niệm thuyết phục: “Đây là cách tốt nhất lúc này. Đồng chí không cố ý, lỗi là do những người nghe câu nói đùa ấy lại biến nó thành sự thật. Trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về đồng chí, đồng chí cũng không cần phải xin lỗi Ôn Thu Ninh. Chỉ là một bản tường trình đơn giản, cả hai đều có thể thoát khỏi chuyện này. Đồng chí thấy thế nào?”

Đoạn Phương Phương suy nghĩ một lát rồi nói: “Cho tôi hai ngày để cân nhắc.”

Vu Hướng Niệm đáp: “Được, vậy chiều thứ Năm tôi sẽ tìm lại đồng chí.”

Thời tiết tháng Mười Hai lạnh thấu xương, chỉ nói chuyện khoảng hai mươi phút ngoài trời mà Vu Hướng Niệm cảm thấy toàn thân cứng đờ. Ba người ai về đường nấy.

Vu Hướng Niệm nhẩm tính, thứ Năm cô sẽ gặp lại Đoạn Phương Phương, hy vọng đến thứ Sáu thì Ôn Thu Ninh có thể lấy lại danh dự.

Tính toán xong xuôi, Vu Hướng Niệm chợt nhớ ra Chủ Nhật này là sinh nhật của Trình Cảnh Mặc. Chủ Nhật anh phải về đơn vị nên chỉ có thể tổ chức trước vào thứ Bảy.

Ôi, chuyện đau đầu lại tới! Tặng quà gì đây?

Cứ đến mấy ngày lễ, hễ cô quên tặng quà là y như rằng Trình Cảnh Mặc lại dùng ánh mắt ai oán nhìn cô, không nói một lời, cứ thế mà nhìn chằm chằm. Vu Hướng Niệm chịu thua! Sao lại có người đàn ông thích nhận quà đến thế cơ chứ?! Thế nên bây giờ Vu Hướng Niệm đã khôn ngoan hơn, nếu có lỡ quên thì cô sẽ lén lút dùng giấy viết vài câu sến sẩm làm quà.

Nhưng những ngày khác không nói, quà sinh nhật thì không thể qua loa được, nếu không, cái ánh mắt tủi thân kia sẽ làm cô tự vấn lương tâm, liệu có phải mình vừa làm tan vỡ trái tim "thiếu nam" ngây thơ của anh không!

Đắn đo mãi trên đường đi, cuối cùng cô quyết định sẽ mua tặng Trình Cảnh Mặc một chiếc xe đạp. Như vậy, mỗi tuần vào thứ Bảy tan học, anh và Vu Hướng Dương không cần phải đi bộ một đoạn đường dài đến bến xe buýt, có thể đạp xe về thẳng nhà, đến Chủ Nhật lại đạp xe đến trường, vừa tiện vừa tiết kiệm. Hơn nữa, cả nhà chỉ có một chiếc xe đạp của Lâm Dã, đôi khi cần dùng cũng bất tiện.

Bình Luận (0)
Comment