Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 496

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Buổi chiều, Trình Cảnh Mặc lái chiếc xe đạp mới, đèo Vu Hướng Dương đi học.

“Cậu đạp nhanh lên một chút không được à?” Vu Hướng Dương ngồi sau càu nhàu.

“Không được.” Trình Cảnh Mặc đột nhiên dừng xe. “Trước mặt có cái ổ gà, cậu xuống dắt xe qua đi.”

Vu Hướng Dương làm lơ, vẫn ngồi yên trên xe, kinh ngạc hỏi: “Một chiếc xe đạp mà cậu phải cẩn thận thế sao?! Hay là, cậu xuống đi, để xe đạp đạp cậu luôn đi!”

Trình Cảnh Mặc trầm giọng: “Xưa khác nay rồi, chiếc xe này bằng nửa năm tiền lương của hai đứa cộng lại đấy.”

Tuy Vu Hướng Niệm luôn miệng nói với anh rằng anh đáng giá, dù có là 1.800 tệ anh cũng đáng, nhưng anh vẫn thấy xót. Chừng đó tiền, dùng để mua đồ cho Vu Hướng Niệm và bọn trẻ thì tốt biết mấy, mắc gì lại tiêu lên người hắn?

Nhắc đến tiền lương, Vu Hướng Dương bỗng thấy lòng mình lạnh ngắt.

“Em gái tôi tốt với cậu thật đấy, một chiếc xe đạp đắt tiền như vậy cũng nỡ mua cho cậu!” Vu Hướng Dương ghen tị nói: “Còn mấy tháng nữa là đến sinh nhật tôi, tôi cũng đang thiếu một chiếc xe đạp. Cậu nói với em ấy một tiếng nhé.”

Trình Cảnh Mặc đạp xe chầm chậm: “Cậu thiếu sao ? Bằng không, tôi bán rẻ lại cho cậu, 180 tệ.”

“Hả! Bán rẻ 180 tệ á?! Cậu tính toán ghê thật! Tiền thì chẳng ra, lại còn được đi xe mới, đến lúc đó vẫn là tôi phải đèo cậu!”

Trình Cảnh Mặc uể oải nói: “Lời nói của cậu… là đan

g nói cả chính cậu đấy.”

Tại nhà họ Tống.

Vu Hướng Niệm đã suy nghĩ cả ngày, nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng tất cả đều mắc phải một vấn đề: suất thi đại học của Ôn Thu Ninh, không phải có được qua con đường chính thống.

Buổi tối, khi bảo mẫu đã dỗ bọn trẻ ngủ, Vu Hướng Niệm tìm Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di để xin lời khuyên.

“Dì chú, bạn con, Ôn Thu Ninh, đang gặp chút chuyện. Con muốn nhờ hai người nghĩ cách giúp bạn ấy có thể tiếp tục đi học.”

Vu Hướng Niệm kể lại toàn bộ câu chuyện của Ôn Thu Ninh.

Tống Hoài Khiêm trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Nếu không thể tránh được vấn đề này, vậy hãy công khai mọi thứ. Suất thi đại học của Ôn đồng học quả thực không có được một cách chính thống, nhưng không phải vì cô ấy không muốn, mà là vì cô ấy bị ép buộc, bị dồn vào đường cùng.”

Vu Hướng Niệm lo lắng: “Làm như vậy chẳng phải là thừa nhận suất đó bất chính, lại còn hủy hoại danh tiếng của bạn ấy sao?”

Tống Hoài Khiêm không đồng tình: “Bây giờ danh tiếng của cô ấy còn cần phải hủy hoại nữa sao? Trong suy nghĩ của bạn bè, có khi họ còn tưởng tượng ra những điều tồi tệ hơn cả sự thật. Chi bằng cứ để mọi người biết tình hình thực tế, ít nhất sẽ có người hiểu cho sự bất đắc dĩ của cô ấy.”

Vu Hướng Niệm suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Liệu như vậy có giữ được tư cách đi học cho bạn ấy không ạ?”

Tống Hoài Khiêm nói: “Đó là chuyện chúng ta sẽ phải đấu tranh sau. Đầu tiên, cô ấy phải để nhà trường biết sự bất đắc dĩ của mình, để nhà trường hiểu và xem xét lại. Tất nhiên, các con có thể cùng nhau lên tiếng giúp đỡ, còn cả giáo viên chủ nhiệm nữa. Nếu cần, dì có thể bí mật đi gặp hiệu trưởng để nói chuyện.”

Vu Hướng Niệm gật đầu: “Ngày mai con sẽ nói chuyện này với bạn ấy, xem bạn ấy có đồng ý không.”

Sáng hôm sau, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã cùng nhau đi học. Còn cách khu giảng đường chừng bốn năm chục mét, Vu Hướng Niệm đã thấy Đoạn Phương Phương.

Vu Hướng Niệm chạy tới chặn cô ta lại, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt thì chẳng vui vẻ gì: “Đồng chí Đoạn Phương Phương, không ngờ đồng chí lại "thông minh" như vậy.”

Đoạn Phương Phương chột dạ né tránh ánh mắt của Vu Hướng Niệm, bực dọc đáp: “Tôi có bịa đặt hay không, trường học sẽ điều tra rõ ràng!”

Vu Hướng Niệm mỉm cười, chìa tay ra: “Đúng thế! Cứ chờ trường học điều tra đi! Nhưng mà, đồng chí phải trả lại đôi găng tay cho tôi!”

Lừa tôi còn dùng đồ của tôi ? Mơ đi !

Đoạn Phương Phương nói: “Đôi găng tay đó tôi đã nộp cho trường, đó là bằng chứng đồng chí hối lộ tôi!”

Vu Hướng Niệm vẫn cười, nụ cười càng thêm sắc lạnh: “Vị ‘cao nhân’ nào đã hiến kế cho đồng chí vậy?”

Qua hai lần tiếp xúc trước, Vu Hướng Niệm cảm nhận Đoạn Phương Phương không phải là người có tâm cơ. Hơn nữa, nếu Đoạn Phương Phương không muốn giúp Ôn Thu Ninh minh oan thì đã từ chối ngay từ đầu, cớ gì lại bày ra màn kịch này? Nó không chỉ khiến cô ta đắc tội với cả cô và Ôn Thu Ninh, mà còn tự đẩy mình vào rắc rối. Rốt cuộc là vì cái gì chứ?!

Đoạn Phương Phương cứng giọng: “Chẳng ai hiến kế cho tôi cả! Tôi chỉ là không thể nhìn thấy những chuyện bẩn thỉu đó!”

Mặt Vu Hướng Niệm lập tức lạnh tanh: “Đồng chí không thể nhìn thấy ư?!”

“Đồng chí cao thượng như vậy, khi Ôn Thu Ninh cùng đồng chí làm thanh niên trí thức, cô ấy bị bắt nạt nhiều lần, sao đồng chí không giúp cô ấy một tay?! Đáng lẽ ra đồng chí phải lên tiếng thì lại giả câm giả điếc, bây giờ lại ở đây tỏ ra mình " cao" hơn người khác ?!”

“Còn nữa, đồng chí rõ ràng biết cô ấy vào đại học khó khăn thế nào, vậy mà đồng chí lại làm lớn chuyện này, muốn cô ấy bị đuổi học! Cô ấy cướp người yêu của đồng chí hay phá mộ tổ nhà đồng chí mà đồng chí phải hủy hoại cô ấy như vậy?!”

Vu Hướng Niệm chỉ thẳng vào Đoạn Phương Phương: “Đồng chí không có chứng cứ mà nói ra những lời này, đó chính là bịa đặt! Lại còn công khai báo cáo lên trường, tôi sẽ kiện đồng chí tội vu khống!”

Bình Luận (0)
Comment