Trình Cảnh Mặc biết hiệu sách đó, cách đây khá xa. Trong khi gần nhà cũng có đến hai hiệu sách, tại sao lại phải đi xa đến thế?
“Cậu cố tình đến xem cô ấy đúng không?” Trình Cảnh Mặc khẳng định.
Vu Hướng Dương thản nhiên thừa nhận: “Một người con gái lủi thủi một mình ở Bắc Kinh, lại còn gặp phải chuyện như vậy, tôi đến xem cô ấy có sao không thôi. Lỡ cô ấy có chuyện gì thì sao?”
Trình Cảnh Mặc hiểu và ủng hộ việc này.
Vu Hướng Niệm thức dậy, thấy con ếch giấy trong tay An An, cô tò mò hỏi: “Ai gấp cho con vậy?”
“Đầu tiên là dì Ôn gấp, sau đó bác Hướng Dương lại gấp lại ạ.” Tiểu Kiệt kể.
“Ôn Thu Ninh?” Vu Hướng Niệm ngạc nhiên.
Tiểu Kiệt kể lại chuyện sáng nay. Nghe xong, Vu Hướng Niệm cau mày.
Vu Hướng Dương âm thầm giúp đỡ Ôn Thu Ninh, lại còn đi thăm cô ấy. Chẳng lẽ hắn có tình ý với cô ấy?
Vu Hướng Niệm không bận tâm đến quá khứ của Ôn Thu Ninh, hơn nữa chuyện đó cũng không phải là mối quan hệ thực chất. Cô chỉ lo Vu Hướng Dương, một "sắt thép thẳng nam" thẳng không thể lại thẳng cáo loại này, chẳng hiểu gì về tâm lý phụ nữ, lại vô tình làm tổn thương cô ấy lần nữa.
Vu Hướng Niệm đi thẳng vào phòng Vu Hướng Dương. “Vu Hướng Dương, anh có phải thích Ôn Thu Ninh không?”
Vu Hướng Dương đang ngồi làm bài tập, chiếc bút trong tay khựng lại. Hắn ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản: “Sao tư tưởng của em không cao thượng lên chút? Anh thấy cô ấy bị người ta ức h**p, giúp một tay là thích cô ấy sao?”
Vu Hướng Niệm nói: “Vậy sáng nay anh còn đi thăm cô ấy!”
“Thì sao?” Vu Hướng Dương đáp, “Ba mẹ thường ngày dạy em thế nào? Người khác gặp khó khăn, chúng ta có thể giúp thì giúp.”
Vu Hướng Niệm nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt hắn trong veo, không hề có chút dối trá.
Xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Anh giúp cô ấy, em hoàn toàn ủng hộ,” Vu Hướng Niệm nói. “Nhưng đừng lập tức lại gần cô ấy quá. Nội tâm cô ấy đã tan vỡ, anh không cẩn thận lại làm tổn thương cô ấy lần nữa đấy.”
Vu Hướng Dương khinh khỉnh: “Yên tâm đi, anh không thích cô ấy, cũng sẽ không lại gần cô ấy quá. Anh đối với cô ấy, chỉ đơn thuần xuất phát từ trách nhiệm của một người lính.”
Ngay cả hôm nay, hắn cũng chẳng hề lại gần nói chuyện với cô ấy. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy sống tốt, hắn đã thấy yên tâm rồi.
Lại một tuần trôi qua, Lâm Vận Di đã chuẩn bị một thùng lớn đặc sản và quà Tết. Bà nhờ Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đang ở nhà mang ra bưu điện gửi về quê.
Ngày 26 tháng Chạp, gia đình họ Tống cũng nhận được một thùng đặc sản to đùng từ gia đình thông gia ở Nam Thành gửi tới. Việc khác chưa nói, trong việc này hai bà sui quả thực vô cùng ăn ý !
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã dẫn hai đứa nhỏ đi hiệu sách. Gần Tết nên tiệm vắng khách.
Ôn Thu Ninh vừa tiễn một vị khách ra cửa thì thấy hai đứa bé nhỏ xíu chạy ào vào. Nhìn kỹ hơn, cô thấy Vu Hướng Niệm và Lâm Dã đang đi phía sau. Ôn Thu Ninh nhanh chóng bước tới, ngồi xuống ôm hai cục cưng vào lòng: “An An, Ca Cao!”
“Dì ạ!” An An gọi trước, Ca Cao cũng líu lo theo sau: “Dì ạ!”
“Ai!” Ôn Thu Ninh nhìn hai đứa trẻ trắng trẻo, má bầu bĩnh mà lòng mềm đi một nửa. Khóe môi cô cong lên: “Hai đứa ngoan quá.”
Vu Hướng Niệm và Lâm Dã bước tới gần, Ôn Thu Ninh đứng dậy nói: “Mọi người đến đây làm gì vậy?”
Vu Hướng Niệm đáp: “Đến thăm cậu.”
“Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi.” Ôn Thu Ninh dắt hai đứa nhỏ, “Đi thôi, chúng ta vào trong nhé.”
Cả nhóm vào hiệu sách, Ôn Thu Ninh lấy hai chiếc ghế ra mời họ ngồi.
Vì có trẻ con đi cùng nên không tiện ngồi lâu, sau vài câu chuyện phiếm, Vu Hướng Niệm liền nói ra mục đích chính của chuyến đi: “Ôn Thu Ninh, tôi đến mời cậu về nhà tôi ăn Tết.” Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Cậu ở một mình tại Bắc Kinh, chuyện ăn ở rất bất tiện, ba mẹ tôi nhờ tôi và Lâm Dã đến mời cậu về nhà ăn Tết.”
“Cảm ơn, tôi không đi đâu.” Ôn Thu Ninh từ chối thẳng thừng.
Cô hiểu, đâu phải ba mẹ Vu Hướng Niệm muốn mời, mà là Vu Hướng Niệm thấy cô lẻ loi nên cố tình nói thế để cô không ngại. Hiệu sách sẽ nghỉ từ 29 đến mùng 4 Tết. Ông chủ thấy cô một mình, không có chỗ nào để đi nên đã cho phép cô ở lại tiệm những ngày này, còn lại thì phải tự túc.
Vu Hướng Niệm nhíu mày: “Mấy ngày Tết, các cửa hàng đều đóng cửa, làm sao cậu mua được thức ăn? Hơn nữa, chúng ta cũng coi như bạn bè rồi, cậu khách sáo với bạn bè làm gì?”
Ôn Thu Ninh cúi mặt xuống.
Cô đã quen với cuộc sống độc lập, một mình ăn Tết cũng chẳng sao cả. Nhưng lời mời chân thành của Vu Hướng Niệm khiến cô không biết từ chối thế nào cho phải.
Vu Hướng Niệm nói thêm: “Người thân của nhà tôi đều ở quê cả, mấy ngày Tết trong nhà chỉ có mấy người cậu đã gặp nhiều lần thôi mà.”
Lâm Dã cũng phụ họa: “Đúng đấy Ôn Thu Ninh, cậu cứ về nhà tôi ăn Tết đi. Ba mẹ tôi rất dễ tính, cả nhà chúng tôi đều dễ gần lắm!”
Ôn Thu Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy sáng 30 tôi sẽ đến nhà các cậu.”
Vu Hướng Niệm và Lâm Dã vui vẻ cười rạng rỡ: “Được, vậy nhé, quyết định thế rồi.”
Vu Hướng Niệm dặn thêm: “Cậu đừng mua gì cả, trong nhà chẳng thiếu gì đâu.”