Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 512

Nghe đến đây, trái tim Ôn Thu Ninh như rơi xuống vực thẳm.

Nếu muốn có được giấy giới thiệu của thôn, đối với cô mà nói, chuyện đó còn khó hơn cả lên trời.

Sau cuộc họp, tất cả thanh niên trí thức hăm hở vây quanh Ngưu Sinh Vận. Một mặt là để hỏi thêm tin tức, mặt khác là để nịnh bợ, lấy lòng hắn.

Ngưu Sinh Vận bị đám đông bao vây ở giữa, ánh mắt hắn âm thầm dừng lại trên người Ôn Thu Ninh cách đó vài mét, rồi lại nhanh chóng dời đi.

Ôn Thu Ninh ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau, và cô đã hiểu ngay cái ý tứ khó nói đó trong mắt hắn.

Một cảm giác ghê tởm, phẫn uất xen lẫn bất lực dâng lên. Thế nhưng, cô vẫn muốn rời khỏi nơi này, khát khao ấy mãnh liệt đến mức cô đành phải cố nén lại sự kinh tởm và nỗi sợ hãi, kiên nhẫn ngồi lại tại chỗ.

Chờ đến khi tất cả mọi người đi hết, trong phòng họp chỉ còn lại hai người, cô và Ngưu Sinh Vận.

Ngưu Sinh Vận thản nhiên ngồi trên ghế, liếc nhìn Ôn Thu Ninh, chờ cô mở lời.

Hít một hơi thật sâu, Ôn Thu Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn, cố giữ giọng bình tĩnh: “Đội trưởng Ngưu, cái suất được đề cử đi thi ông nói, tiêu chuẩn cụ thể là gì vậy?”

Ngưu Sinh Vận nhấp một ngụm trà, rồi chầm chậm nhổ bã trà vào gáo, từ tốn nói: “Tiêu chuẩn à? Đương nhiên là người nào ưu tú thì đề cử người đó.”

Ôn Thu Ninh lại hỏi: “Thế tiêu chuẩn ưu tú là gì?”

Hắn cười đắc ý, vẻ mặt như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay: “Thành tích làm việc hằng ngày của các đồng chí, tôi đều ghi lại trong lòng cả. Ai ưu tú, ai bình thường, tôi nắm rõ lắm.”

Ôn Thu Ninh chán nản. Nếu đánh giá theo tiêu chuẩn chủ quan của Ngưu Sinh Vận thì cô còn biết nói gì đây?

Ngưu Sinh Vận lại nói: “Này, thanh niên trí thức Ôn, cái suất này quý lắm đấy nhá! Cô thử tính xem, trạm thanh niên trí thức có bao nhiêu người, mà chỉ có mấy suất thôi? Cô đấy, trông xinh đẹp, đầu óc cũng nhanh nhẹn, chắc chắn tính toán được cái món nợ này mà.”

Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, rồi quay lưng rời khỏi trạm thanh niên trí thức.

Ôn Thu Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ cảm thấy từ trong tim đến ngoài da thịt đều rét buốt, lạnh đến mức run lên.

Cô ủ rũ về lại căn phòng nhỏ ở trạm giữ rừng, ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ trước cửa, nhìn ra khu rừng bạt ngàn không thấy điểm cuối.

Khi trời vào thu, những cành cây đã trơ trụi, chỉ còn lại những cành khô đan xen rối rắm. Thỉnh thoảng, vài chiếc lá vàng khô héo cố bám trụ trên cành, chao đảo trước gió rồi cũng rơi xuống. Những tiếng chim ríu rít hằng ngày đã bay đi đâu mất, chỉ còn lại tiếng gió rít qua rừng cây nghe thật cô đơn.

Lúc này, trong đầu cô chỉ nghĩ về một chuyện duy nhất: làm cách nào để có thể rời khỏi nơi này?

Một tuần sau, cô lại về lại trạm thanh niên trí thức, mong nghe ngóng được thêm tình hình về việc đề cử. Nhưng khi cô tới, không khí ở đây đã trở nên nặng nề.

Ai cũng muốn có được suất thi, ai cũng phòng thủ những người khác như đề phòng cướp. Cô chẳng thể moi được một lời nói thật nào từ họ.

Không cam tâm, cô lại tìm đến văn phòng thôn để hỏi chuyện.

Các cán bộ khác trong thôn thấy cô đến liền tự giác rời đi, chỉ để lại cô và Ngưu Sinh Vận.

Ngưu Sinh Vận tỏ vẻ tiếc nuối: “Thanh niên trí thức Ôn, chuyện đề cử này, trong lòng tôi đã có quyết định rồi. Cô à ? Còn cần học hỏi nhiều lắm.”

Ôn Thu Ninh bỗng chốc bối rối, buột miệng hỏi: “Ông đã định cho ai rồi ạ?”

Hắn nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt ẩn chứa một ý tứ rõ ràng: “Chuyện này sao tôi có thể nói cho cô được? Thanh niên trí thức Ôn, trước đây tôi nghĩ cô thông minh, giờ xem ra cũng chỉ có thế thôi, phải mài giũa thêm vài năm nữa mới được!”

Ôn Thu Ninh dù đang mặc quần áo mà vẫn cảm thấy như bị hắn l*t tr*n bởi ánh mắt đó. Cô nắm chặt cổ áo, hoảng hốt chạy khỏi văn phòng thôn.

Cô muốn đi tố cáo hắn, nhưng lấy gì làm bằng chứng đây? Hơn nữa, ngay cả khi có bằng chứng, liệu có thể lật đổ được Ngưu Sinh Vận không? Hắn làm đội trưởng mười mấy năm, quyền lực bao trùm cả thôn. Tố cáo hắn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Bất an như vậy thêm một tuần nữa, cô lại xuống núi đến trạm thanh niên trí thức.

Có vài thanh niên trí thức nói giọng mỉa mai: “Thanh niên trí thức Ôn, dạo này cô hay về đây lắm. Có chuyện gì vui à?”

Biết rõ họ sẽ chẳng hé răng nửa lời, nhưng vì một chút hy vọng mong manh, Ôn Thu Ninh vẫn cố chấp hỏi: “Chuyện đề cử, các cậu có nghe ngóng được tình hình thế nào rồi không?”

Đổi lại, cô chỉ nhận được một cái cười nhạo đầy ẩn ý.

Hôm nay, Ôn Thu Ninh lại một lần nữa đến văn phòng thôn.

Cô gom tất cả số tiền tiết kiệm được trong mấy năm qua, tổng cộng hơn tám mươi đồng, cho vào một phong bì rồi đưa cho Ngưu Sinh Vận.

Cô khẩn khoản: “Đội trưởng Ngưu, xin ông giúp đỡ tôi, đây là chút lòng thành của tôi, xin ông nhận lấy.”

Hắn mở phong bì ra xem, rồi khinh thường ném vào người Ôn Thu Ninh: “Thanh niên trí thức Ôn, cô với tôi đừng có giả vờ ngây thơ nữa!”

Ôn Thu Ninh nhặt phong bì rơi trên đất, run rẩy nói: “Đội trưởng Ngưu, nếu ông thấy chưa đủ, tôi sẽ bảo người nhà gửi thêm tiền đến.”

“Thanh niên trí thức Ôn!” Ngưu Sinh Vận đã hết kiên nhẫn. “Không có thứ tôi muốn, thì đừng có đến đây nữa!”

Bình Luận (0)
Comment