Ngưu Sinh Vận kích động c** q**n, Ôn Thu Ninh nhìn thấy. Cái thứ xấu xí ấy, từ nhỏ cô đã thấy rất nhiều lần. Mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy xấu xí và ghê tởm! Giờ đây, cảm giác ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Giây phút Ngưu Sinh Vận mất cảnh giác nhất cũng là lúc hắn dễ bị tổn thương nhất. Ôn Thu Ninh vung một chân, đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn.
Ngưu Sinh Vận ôm lấy chỗ đó, ngã lăn ra giường, r*n r* đau đớn, miệng không ngừng chửi rủa những lời tục tĩu.
Ôn Thu Ninh nhanh chóng đứng dậy, chạy đến cửa, không chút do dự cầm lấy viên gạch khi nãy, giáng mạnh vào đầu hắn. Tiếng r*n r* lập tức im bặt. Máu tươi từ trên đầu Ngưu Sinh Vận bắt đầu chảy ra.
Ôn Thu Ninh không chắc hắn đã c.h.ế.t hay chưa. Chết thì c.h.ế.t đi, một kẻ xấu xa như vậy tồn tại chỉ làm thêm nhiều phụ nữ khác bị hại. Cùng lắm thì cô một mạng đền một mạng, dù sao tồn tại trên thế gian này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô nhanh chóng mặc lại quần áo, cầm lấy tờ giấy giới thiệu, rồi lấy một cuốn sách từ trong túi ra. Cô trải phẳng tờ giấy giới thiệu lên cuốn sách, cầm lấy con dấu của thôn, cẩn thận đóng xuống.
Cô cất gọn cuốn sách và tờ giấy giới thiệu, đeo túi lên, dứt khoát rời khỏi trụ sở thôn.
Cô bật đèn pin, một mình băng qua những bờ ruộng hai bên, vượt qua dãy đồi và đi ngang qua những ngôi mộ. Trong lòng cô không hề có một chút sợ hãi.
Không biết từ lúc nào, trên trời bắt đầu lất phất tuyết. Trời đất chìm trong bóng tối. Nhưng cô lại thấy một vệt rạng đông, và cô bước đi về phía ánh sáng ấy!
Cô đi không ngừng nghỉ, đi suốt cả một đêm dài. Tuyết trên người tan ra, làm ướt quần áo cô, rồi lại bị cái lạnh thấu xương đóng băng cứng đờ.
Đi mãi, đi mãi, cho đến khi ráng chiều xuyên qua từng lớp mây, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi cả mặt đất. Ôn Thu Ninh cảm nhận được sự ấm áp và ánh nắng mặt trời đã lâu không thấy.
Cô đi nhờ một chiếc máy kéo vào huyện, mua vé xe, và vĩnh viễn rời khỏi chốn ấy.
Cô cầm tờ giấy giới thiệu mà chính mình điền, chính mình đóng dấu, đến Tô Thành báo danh. Cô đã chọn Bắc Kinh, vì cô cảm thấy đây là nơi an toàn nhất, không ai dám đến đây gây chuyện thị phi.
Sau khi công an dặn dò Ôn Thu Ninh phải cẩn thận trong thời gian tới, họ rời đi.
Ôn Thu Ninh đóng cửa hiệu sách lại, ngồi lặng lẽ trên giường.
Cô sợ hãi!
Đồng thời, cô cũng biết rõ, sợ hãi không có tác dụng gì cả. Cô phải dũng cảm đối mặt!
Trước đây, cô lo lắng chuyện này bị bại lộ, sợ không thể tiếp tục đi học. Giờ đây mọi người đều đã biết, cô không còn sợ nữa. Điều tồi tệ nhất có lẽ là bị Ngưu Sinh Vận tìm thấy và g.i.ế.c c.h.ế.t mà thôi.
Khi rời khỏi nơi đó, chẳng phải cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần một mạng đổi một mạng rồi hay sao?
Sáng hôm sau, Ôn Thu Ninh đến nhà Vu Hướng Niệm, kể lại mọi chuyện.
Vu Hướng Niệm khuyên Ôn Thu Ninh ở lại nhà mình. Đây là nơi an toàn nhất.
Ôn Thu Ninh từ chối.
Một mặt, công an cũng không chắc chắn Ngưu Sinh Vận có thể chạy đến Bắc Kinh hay không, mặt khác, cô không thể ở nhờ nhà Vu Hướng Niệm mãi được, vì không biết khi nào Ngưu Sinh Vận mới bị bắt. Hơn nữa, ngày mai hiệu sách sẽ mở cửa trở lại, cô cần phải kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân.
Vu Hướng Niệm không thể giữ được cô, chỉ đành mỗi ngày đến hiệu sách thăm cô.
Một tuần trôi qua bình yên.
Sáng Chủ Nhật nọ, Vu Hướng Dương bế An An ra ngoài chơi. Cách cửa không xa, hắn gặp Ngô Hiểu Mẫn.
Đúng là oan hồn vất vưởng mãi không tan, đi đâu cũng có thể gặp phải cô ta.
Hắn không hề biết, đây là kế hoạch đã được Ngô Hiểu Mẫn sắp xếp từ lâu. Ngô Hiểu Mẫn đã hỏi thăm dượng về việc Vu Hướng Dương đỗ vào trường Lục quân, lại tìm hiểu thời gian nghỉ phép của trường, rồi còn phải nhờ vả rất nhiều người mới biết được địa chỉ nhà của Vu Hướng Niệm. Tất cả chỉ để có lần “tình cờ” gặp mặt này.
Vu Hướng Dương, người có thị lực tốt đến mức có thể thấy rõ mục tiêu cách 50 mét, lại làm như không thấy người phụ nữ cách đó 10 mét. Hắn bế An An, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Ngô Hiểu Mẫn làm sao có thể để hắn rời đi, cô ta lớn tiếng gọi tên hắn.
Thính lực Vu Hướng Dương nhạy bén đến mức có thể phân biệt được tiếng ếch xanh và tiếng cóc, nhưng đối với tiếng gọi của Ngô Hiểu Mẫn, lại lựa chọn điếc có chọn lọc. Hắn sải bước nhanh hơn về phía trước.
Ngô Hiểu Mẫn tức tối cắn chặt răng, chạy nhanh đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi: “Vu Hướng Dương, anh chờ em với!”
Điều này thu hút sự chú ý của những người đi đường. Họ nhìn vào, tưởng như người đàn ông đang giận dỗi bế đứa trẻ bỏ đi, còn người phụ nữ thì chạy theo sau níu kéo.
Vu Hướng Dương đi được vài bước, chợt khựng lại.
Hắn nghĩ ra một chuyện.
Cảm nhận được Ngô Hiểu Mẫn đã đuổi kịp cách mình mấy mét, Vu Hướng Dương quay người lại, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Đồng chí Ngô, sao đồng chí lại ở đây?”
Ngô Hiểu Mẫn khẽ th* d*c, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp được đồng chí.”
Vu Hướng Dương giả vờ như vừa bừng tỉnh: “Thật là trùng hợp quá! Đồng chí có giấy bút không?”
“Có.” Ngô Hiểu Mẫn vội vàng lấy từ cặp sách ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút.
Vu Hướng Dương nói: “Tôi đang bế cháu, không tiện. Đồng chí giúp tôi ghi lại số điện thoại này, 0995-…”