Vu Hướng Dương có chút không hiểu: “Cậu nói xem cậu làm thế để làm gì, chẳng sợ mọi người chê cười à!”
Trình Cảnh Mặc nói với giọng thấm thía: “Vu Hướng Dương, sau này cậu cũng sẽ gặp một người như vậy, cậu sẽ nguyện ý làm mọi thứ vì cô ấy.”
Đừng nói là chê cười, có bắt anh phải chết, anh cũng làm.
Vu Hướng Dương: “...” Chắc là tôi vĩnh viễn không hiểu được đâu.
Truyền xong dịch, bác sĩ kê thêm một ít thuốc mang về nhà uống là Trình Cảnh Mặc được xuất viện. Vu Hướng Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm vào "chỗ đó" của anh.
Trình Cảnh Mặc đẩy mặt hắn ra.
Ai đó mau thu Vu Hướng Dương lại giúp tôi với !
Về đến nhà, không khí gia đình vẫn ấm cúng như thường lệ. Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di không tiện hỏi han về cuộc phẫu thuật, chỉ vờ như bận rộn việc riêng. Nhưng dù là không nói, mọi người đều hiểu rõ: tình yêu mà Trình Cảnh Mặc dành cho Vu Hướng Niệm còn sâu đậm hơn những gì họ thấy, những gì họ nghĩ. Nó đã khắc sâu vào xương tủy, một tình yêu mà anh thà chịu đựng mọi đau khổ chứ không để cô phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào.
Trình Cảnh Mặc nửa tựa lưng trên ghế sô pha, dáng vẻ mệt mỏi. Ca Cao lon ton chạy đến, muốn được ba ôm ấp. Nhưng Vu Hướng Niệm đã kịp thời ngăn lại.
“Ca Cao, ba ốm rồi, không thể ôm con được. Con tự chơi ngoan nhé!” Cô dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc nói với con gái.
Ca Cao bĩu môi nhỏ xinh, có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không quấn lấy ba. Con bé ngồi cạnh Trình Cảnh Mặc, ngước khuôn mặt bầu bĩnh lên, đôi mắt tròn xoe long lanh.
“Ba ba...” Tiếng gọi trong trẻo, ngọt lịm.
Nhìn con gái đáng yêu như vậy, trái tim Trình Cảnh Mặc như tan chảy. Anh nhẹ nhàng v**t v* mái tóc mềm mại của con. "Ca Cao ngoan, vài hôm nữa ba sẽ ôm con nhé."
Vu Hướng Dương đang ở bên cạnh, nghe thấy vậy thì khinh thường bĩu môi.
Trình Cảnh Mặc nhíu mày, nhìn hắn đầy ẩn ý. "Vu Hướng Dương, cậu thấy chưa, tôi đâu cần chăm sóc." Nói xong anh còn cố ý vận động tay chân để chứng minh mình vẫn khỏe.
Vu Hướng Dương gật đầu tán thành. "Đúng là tôi cũng nghĩ vậy!" Sau đó hắn bế bé An An lên, "Nào, bác đưa con đi chơi."
Trình Cảnh Mặc cạn lời. Ý của anh là, tôi khỏe thì cậu về trường mà ở, đừng ở nhà chướng mắt người khác nữa.
Vu Hướng Niệm đổ nước ấm, chuẩn bị thuốc theo hướng dẫn của bác sĩ. Một tay cô cầm ly nước, một tay nâng vỉ thuốc, đi tới trước mặt anh. "Sói lớn, đến giờ uống thuốc rồi."
Trình Cảnh Mặc giả vờ bất lực, nhỏ giọng nói: "Ca Cao đang nhìn kìa!"
Vu Hướng Niệm liếc nhìn con gái. Bé Ca Cao chớp chớp đôi mắt đen láy, nhìn cô đầy ngây thơ. Vu Hướng Niệm khẽ khom người, hôn lên trán con gái. "Con nói với ba là đến giờ uống thuốc rồi."
Ca Cao ngước lên, lấy một viên thuốc từ tay mẹ, đưa đến bên miệng ba. "Ba ba, thuốc."
Trình Cảnh Mặc chỉ biết nhận mệnh, hai mẹ con đúng là ông trời phái đến để chèn ép anh mà !
Đêm đến, Trình Cảnh Mặc chuẩn bị một chiếc chăn, tự đem mình quấn chặt lại. Bác sĩ đã dặn dò anh trong vòng một tháng này không được vận động mạnh.
Vu Hướng Niệm nhìn chiếc chăn, không nói gì. Chẳng lẽ anh nghĩ cô không biết những điều kiêng kỵ sau phẫu thuật sao? Cho dù là vì hạnh phúc của chính cô, cô cũng sẽ không trêu chọc anh.
“Cảnh Mặc, anh phải đề phòng em như vậy à?” Cô trêu.
Anh quay lưng, nói sự thật: "Em nghiện anh lắm."
Thực ra, người anh đề phòng không phải cô, mà là chính bản thân mình. Mặc dù cả hai đã bên nhau hơn ba năm, nhưng mỗi khi Vu Hướng Niệm nép vào lòng anh, được ôm cô trong vòng tay, anh vẫn luôn có một cảm giác xao xuyến khó tả.
Vu Hướng Niệm bật cười. "Anh mới nghiện em đấy."
Hai người nằm trên giường, mỗi người đắp một chiếc chăn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi ngủ chung mà cả hai lại cách xa nhau như vậy, ai cũng cảm thấy có chút không quen.
Vu Hướng Niệm nhớ lại những đêm đầu tiên họ ở bên nhau. "Cảnh Mặc, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta ngủ chung không?"
"Nhớ chứ."
"Đêm đó em ôm anh, anh có biết không?"
"Em nói xem."
Đâu chỉ là ôm, một chút lại dùng chân đè lên, một chút lại dùng m.ô.n.g chống vào. Cả đêm đó anh chẳng ngủ được ngon giấc.
Vu Hướng Niệm khúc khích cười, "Thế anh có trộm ôm em không?"
"Không có."
"Em nên nói anh là một khúc gỗ, hay là khen anh có ý chí sắt đá đây?"
Trình Cảnh Mặc quay lại, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lấp lánh ý cười. "Ai bảo em hôn anh rồi lại không muốn chịu trách nhiệm?"
Vu Hướng Niệm bĩu môi, giả vờ giận dỗi. "Môi chạm vào một cái là phải chịu trách nhiệm à? Thế thì ai còn dám hôn nữa?"
"Tra nữ!" Anh bật cười, nhẹ nhàng khẽ gọi.
***
Vu Hướng Niệm đã nhập học được ba bốn ngày, trong nhà giờ chỉ còn hai người đàn ông, hai bảo mẫu và hai đứa trẻ. Thời tiết tháng Ba, nắng ấm chan hòa. Vu Hướng Dương ở trong nhà không chịu nổi. Hắn học theo cách Trình Cảnh Mặc đã làm, địu hai đứa trẻ, đứa trước đứa sau, đưa chúng đi chơi.
Bọn trẻ đã một tuổi rưỡi, không còn dễ địu như hồi còn nhỏ. Lúc này, Vu Hướng Dương vừa địu vừa lẩm bẩm lầu bầu: "Một lần mà sinh nhiều thế này! Nếu sinh thêm một đứa nữa, chắc tôi phải đội nó lên đầu!"
Dừng một chút, hắn lại đắc ý nói: "À, mà cậu sẽ không sinh thêm được.!"