Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 533

Vu Hướng Dương cưỡi xe đạp đến trước cửa hiệu sách. Ở Bắc Kinh, ngoài những người đồng đội, chắnậu không có nhiều bạn bè. Ôn Thu Ninh là một trong số ít những người bạn của hắn, hắn phải đến khoe một chút.

Ôn Thu Ninh đang bận rộn, không chú ý thấy Vu Hướng Dương. Vu Hướng Dương đành dựng xe đạp, đi vào trong. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Vu Hướng Dương lại không kìm được, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó. Hắn vội vàng dời tầm mắt, thầm mắng mình là kẻ "háo sắc"!

Chuyện mua họa báo cấp bách lắm rồi, chọn ngày không bằng nhằm ngày, tối nay phải đi mua ngay!

Từ sau chuyện đó, Ôn Thu Ninh cũng coi Vu Hướng Dương là bạn, thái độ của cô với hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn xa cách, lạnh nhạt như trước.

Ôn Thu Ninh không biết Vu Hướng Dương đang nghĩ gì, cô tiến lại, khóe môi khẽ nhếch: “Vu Hướng Dương, anh đến rồi.”

Vu Hướng Dương rũ bỏ những suy nghĩ không trong sáng kia, nói: “Cô bận xong chưa?”

“Anh có chuyện à?”

“Cũng không có gì lớn, cô cứ làm việc đi đã.”

Chờ gần hai mươi phút, Ôn Thu Ninh tiễn khách xong, Vu Hướng Dương vẫy tay với cô. “Đi ra đây với tôi.”

Hai người đi ra khỏi hiệu sách. Vu Hướng Dương chỉ vào một thân cây rồi nói: “Cái cây này không biết bị ai c.h.é.m một nhát.”

Ôn Thu Ninh thoạt đầu sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ý của hắn. Bởi vì dưới gốc cây kia là một chiếc xe đạp mới toanh. Cô nghĩ thầm, Vu Hướng Dương đúng là trẻ con thật, có chút ... đáng yêu.

Cô cũng phối hợp, giả vờ ngạc nhiên: “Cái xe đạp mới toanh này của ai thế? Của anh à?”

Vu Hướng Dương làm bộ làm tích, nhưng trong lòng đầy đắc ý: “Xe đạp á ? Ừ, của tôi. Tôi bảo cô nhìn cái cây cơ mà.”

Ôn Thu Ninh thuận theo ý hắn, nén cười mà khen: “Cái cây này hợp với xe đạp của anh đấy.”

Nói xong, cả hai cùng bật cười. Vu Hướng Dương thấy Ôn Thu Ninh sao mà ngốc nghếch thế, khen cứng nhắc như vậy thà đừng khen. Còn Ôn Thu Ninh thì nghĩ Vu Hướng Dương đúng là ngớ ngẩn, có cái xe đạp mới mà cũng phải lén lút đến khoe với cô.

Hai người cứ thế cười không dứt, ánh mắt vô tình chạm nhau, không khí bỗng dưng trở nên ngượng nghịu. Ôn Thu Ninh vội vàng ngừng cười, dời ánh mắt đi, hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”

“Chưa đâu.” Vu Hướng Dương cũng nín cười. “Tôi tiện đường qua thăm cô, giờ cũng nên về đây.”

“Anh đi đường cẩn thận nhé.”

Vu Hướng Dương tiến đến chỗ chiếc xe đạp. Hắn chống một chân lên bàn đạp, chân còn lại nhấc lên, chuẩn bị lấy đà để lên xe.

Người ta nói “vui quá hóa buồn”, và đây chính là lúc mất mặt nhất trong cuộc đời ngắn ngủi 26 năm của Vu Hướng Dương, một tiếng “xoẹt”, vang lên.

Ôn Thu Ninh theo phản xạ quay đầu nhìn lại, và đập vào mắt cô là đùi và chiếc q**n l*t của Vu Hướng Dương.

“Hahaha…” Ôn Thu Ninh theo bản năng bật cười thành tiếng. Cười được vài tiếng, cô mới kịp định thần lại, vội cắn chặt môi, cố gắng nín cười, nhìn rất vất vả.

Một vài người đi đường cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, họ cũng cười ầm lên.

Vu Hướng Dương lập tức nhảy xuống xe, khép chặt hai chân, đầu hắn cúi thấp, chỉ hận không thể kẹp vào giữa hai đùi.

Lúc này, đứng thì không xong, ngồi xổm cũng chẳng được. Một tay hắn vẫn phải giữ chiếc xe đạp, nếu không nó sẽ đổ. Muốn chạy thì không thoát, mà không chạy thì hắn xấu hổ đến c.h.ế.t mất.

Hắn chỉ muốn độn thổ tại chỗ!

May mắn là Ôn Thu Ninh chạy đến, đỡ lấy chiếc xe đạp. “Vu Hướng Dương, anh vào trong đi, tôi vá lại quần giúp anh.”

Vu Hướng Dương lập tức buông tay, kẹp chặt đùi, lê từng bước chân, cúi gằm mặt, dùng một tư thế cực kỳ ... vặn vẹo đi vào hiệu sách.

Ôn Thu Ninh dựng xe xong, cũng vội vàng chạy vào. Cô đưa Vu Hướng Dương vào phòng ký túc xá của mình.

Cô lấy kim chỉ từ trong ngăn kéo ra. Lúc này Vu Hướng Dương vẫn đang đứng, kẹp chặt hai chân.

“Anh đưa quần đây, tôi ra ngoài vá cho.”

Ôn Thu Ninh đứng tựa lưng vào cửa, không lâu sau, một chiếc quần thò ra. Cô vội vàng nhận lấy.

Cô xỏ kim, bắt đầu vá quần. Trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh lúc nãy. Cô đã nhìn thấy đùi của Vu Hướng Dương, cơ bắp nổi rõ, đường cong săn chắc. Cả chiếc q**n l*t màu xanh lục quân đội nữa.

“Chẳng lẽ trường học của họ phát cả q**n l*t "đồng phục" luôn à?”

Cô nhịn không được lại cười, nhưng không dám cười thành tiếng, sợ người bên trong xấu hổ. Cây kim trong tay cô run bần bật.

Vu Hướng Dương chỉ mặc độc chiếc q**n l*t, ngồi ở mép giường của Ôn Thu Ninh. Hắn đang suy nghĩ xem lát nữa phải làm thế nào để rời khỏi đây một cách "đàng hoàng".

Nghĩ đi nghĩ lại, đàng hoàng thì không thể nào, nhưng hắn cần giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Ôn Thu Ninh vá xong chiếc quần, chỉ thò tay ra qua khe cửa: “Vu Hướng Dương, vá xong rồi.”

Chiếc quần trong tay cô bị cầm đi. Không lâu sau, Vu Hướng Dương bước ra, khiến Ôn Thu Ninh ngỡ ngàng.

Vu Hướng Dương đã dùng một tờ báo trong phòng ký túc xá của cô để gấp thành một cái khăn trùm đầu, trùm từ đỉnh đầu xuống cổ, chỉ để lại hai lỗ nhỏ vừa đủ để nhìn đường.

“Cảm ơn cô.” Vu Hướng Dương nói.

Ôn Thu Ninh cảm thấy ... càng buồn cười. Cô cắn môi đến suýt rách.

Vu Hướng Dương ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c bước ra khỏi hiệu sách, với phương suy nghĩ: “Các người không thấy được mặt tôi thì tôi sẽ không xấu hổ.

Hắn hiên ngang giữa những ánh mắt kinh ngạc và tiếng cười không kiêng nể của mọi người, rồi nhảy lên xe đạp, phóng đi như bay.

Khi hắn đã đi khuất một đoạn, đảm bảo không nghe thấy được tiếng cười nữa, Ôn Thu Ninh cuối cùng cũng không nhịn được mà cười phá lên.

Xưa có “bịt tai trộm chuông”, nay có “trùm đầu giữ mặt”.

Bình Luận (0)
Comment