Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 535

Vu Hướng Dương về đến cửa nhà, hắn giấu chồng sách vào trong lòng ngực, dùng áo khoác ngoài che lại, hai tay ôm ngực, làm như không có chuyện gì đi vào. Nhưng chồng sách quá dày, dù hắn có che chắn thế nào thì vẫn nhìn thấy vật cồng kềnh dưới lớp áo.

Cả nhà đang ngồi trò chuyện trong phòng khách. Tiểu Kiệt thấy Vu Hướng Dương như vậy, khó hiểu hỏi: "Bác, sao bác giấu một cục gạch mang về nhà thế?"

"Bí mật !" Vu Hướng Dương bình tĩnh đi thẳng vào phòng mình.

Mọi người và Tiểu Kiệt đều có cùng suy nghĩ, không hiểu Vu Hướng Dương giấu cục gạch về làm gì.

Chỉ có Trình Cảnh Mặc, người hiểu Vu Hướng Dương nhất, lén lút lo lắng cho túi tiền của Vu Hướng Dương.

Đêm khuya thanh vắng, Vu Hướng Dương ngồi trước bàn, vùi đầu nghiên cứu "nghệ thuật". Mặc dù cùng thể loại, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hình như không còn hấp dẫn như trước kia.

Ánh mắt Vu Hướng Dương dừng lại trên cuốn tạp chí, nhưng tâm trí hắn đã bay đến cảnh tượng đêm hôm ấy: màu tuyết trắng và màu phấn hồng.

Một lúc lâu sau, hắn như tỉnh mộng, cảm thấy thật bực mình!

Sao hắn lại trở nên đê tiện thế này!

"Bộp" một tiếng, hắn đóng cuốn sách lại rồi giấu đi. Nằm trên giường, hắn trằn trọc mãi không ngủ được.

Chắc chắn là vì 20 đồng đó! 20 đồng này hắn tiết kiệm từ khi nhập học đến giờ, thế mà chỉ trong chốc lát đã tiêu hết.

Tiêu thì tiêu rồi, quan trọng là giờ hắn cảm thấy không đáng. Mấy cuốn tạp chí này mua về, hắn chẳng có chút hứng thú nào!

Thời gian bình yên trôi đi thật nhanh. Thoáng cái đã đến đầu tháng Bảy, sắp đến kỳ nghỉ hè. Kỳ nghỉ này, trường của Trình Cảnh Mặc cũng được nghỉ. Mọi người chuẩn bị về Nam Thành một chuyến. Chị dâu cả và chị dâu hai đều đã sinh thêm đứa nhỏ vào năm ngoái. Triệu Nhược Trúc cũng đã nghỉ hưu từ tháng trước. Cả nhà gần một năm rồi không gặp nhau.

Ôn Thu Ninh nghe nói Vu Hướng Niệm và mọi người sắp về Nam Thành, cô chuẩn bị mời họ một bữa cơm. Một mặt là muốn cảm ơn sự giúp đỡ của họ trước đây, mặt khác là Vu Hướng Niệm và anh trai cô ấy là hai người bạn duy nhất của cô ở đây. Coi như đây là một bữa tiệc bạn bè.

Vu Hướng Niệm sao có thể để cô mời khách. Cô thuyết phục Ôn Thu Ninh đến nhà mình ăn cơm, rồi để Vu Hướng Dương đến đón. Hôm nay thi xong, trường học bắt đầu nghỉ.

Ôn Thu Ninh đi đến cửa hàng mua một ít chuối. Vu Hướng Dương đạp xe đến đón cô. Kể từ vụ việc mất mặt kia, Vu Hướng Dương cũng đã gần hai tháng không xuất hiện ở hiệu sách. Một mặt là hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp cô, mặt khác là cứ nhìn thấy Ôn Thu Ninh là trong đầu hắn lại nghĩ lung tung. Vì thế, hắn rất tự giác tránh mặt cô.

Cho đến một ngày, hắn vô tình đi ngang qua đây, tiện thể vào nhìn Ôn Thu Ninh một cái. Hắn phát hiện mọi người trong tiệm dường như đã quên chuyện đó, đối xử với hắn vẫn như mọi khi. Thế là hắn mới lại dám mò đến.

Vu Hướng Dương nhìn túi chuối của Ôn Thu Ninh, không suy nghĩ nhiều mà nói: "Sau này cô đừng mua đồ nữa, nhà tôi làm gì thiếu mấy thứ này!"

Hàng mi Ôn Thu Ninh khẽ rung lên, bàn tay xách túi chuối siết chặt hơn. Cô hiểu đó là sự khác biệt. Đối với cô, chuối là một thứ quý giá, đến mức cô còn không nỡ ăn. Nhưng với người khác, đó lại là thứ dễ dàng có được, muốn ăn lúc nào cũng được.

Ôn Thu Ninh nhàn nhạt nói: "Được, chúng ta đi thôi."

Vu Hướng Dương dĩ nhiên không phát hiện ra tâm trạng của Ôn Thu Ninh. hắn đạp xe: "Cô đã thấy chuối bao giờ chưa?"

Ôn Thu Ninh ngồi ở ghế sau, nhìn túi chuối trong tay, khó hiểu hỏi: "Ý anh là sao?"

Vu Hướng Dương tự hào bắt đầu kể về chuối: "Chuối là một buồng lớn, cao cả mét, lùn cũng phải bảy, tám chục phân. Một buồng chuối nặng đến bốn, năm chục cân. Thông thường, chuối phải hái lúc còn xanh, để một thời gian tự nó sẽ chín."

Ôn Thu Ninh chưa từng thấy cảnh đó. Vu Hướng Dương giống như đang phổ cập kiến thức cho cô. Cô khẽ mỉm cười nói: "Tôi cứ nghĩ quả chuối chỉ lớn thế này thôi."

Vu Hướng Dương tiếp tục nói: "Còn có cả nhãn và vải thiều nữa, cũng mọc thành chùm. À, cô có biết sầu riêng không?"

"Không biết."

Vu Hướng Dương nói: "Ít người biết sầu riêng lắm. Quả nó to lắm, còn to hơn cả đầu người! Vỏ ngoài thì đầy gai, khi bổ ra thì có một mùi thối, tôi ăn không quen mùi này. Nhưng có một số người lại rất thích ăn, vừa thối vừa thơm! Sầu riêng khi chín sẽ tự rụng xuống cây, có thể làm vỡ đầu người đấy!"

Ôn Thu Ninh chưa từng thấy sầu riêng, nhưng nghe Vu Hướng Dương kể mà cô lại thấy rất buồn cười. Loại quả gì mà to hơn cả đầu người? Có to bằng đầu hắn không nhỉ? Đầu Vu Hướng Dương cũng to lắm, suốt ngày nghĩ ra được mấy thứ kỳ kỳ quái quái!

Vu Hướng Dương vẫn say sưa giới thiệu: "Ở chỗ tôi còn có xoài, đu đủ, tóm lại là rất nhiều loại trái cây. Có dịp, tôi sẽ đưa cô về Nam Thành xem, trái cây vừa rẻ vừa ngon."

Nghe Vu Hướng Dương kể, Ôn Thu Ninh có thể cảm nhận được Nam Thành là một nơi rất tốt, có núi, có biển, lại có nhiều loại trái cây như vậy. Con người được nuôi dưỡng ở nơi đó cũng hồn nhiên và lương thiện như hắn vậy.

Ôn Thu Ninh nói: "Được, tôi rất muốn nhìn thấy quả sầu riêng."

Rốt cuộc nó to đến mức nào? Và mùi vị vừa thối vừa thơm kia ra sao?

Hai người trò chuyện về các loại trái cây, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

Bình Luận (0)
Comment