Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 543

Gã cao lớn chần chừ. 3.000 đồng, đối với gã là một món hời quá lớn.

Gã kia nói thêm: “Tao cũng không bạc đãi mày, tuy chuyện làm hỏng bét, nhưng tiền công 400 đồng đã hứa trước đó vẫn trả đủ. Tổng cộng là 3.400, thế nào?”

“Được!” Gã cao lớn cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ của đồng tiền, gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Gã kia dặn dò: “Nhớ kỹ, mày vô tình đi ngang qua tiệm sách, thấy cô ta xinh đẹp nên nảy sinh ý đồ xấu. Mày rủ thêm một thằng bạn đến giúp, chuyện này ngoài hai đứa mày ra không có ai tham gia. Lỡ miệng nói sai một chữ, một đồng cũng đừng hòng nhận được.”

Gã cao lớn thiếu kiên nhẫn giơ tay ra, “Tao đã đồng ý thì sẽ không hé răng, tiền đâu?”

Gã kia lấy từ trong túi ra một xấp tiền ‘đại đoàn kết’ và vứt vào tay gã. Gã cao lớn không thèm đếm, nhưng liếc qua cũng biết chỉ có mấy trăm đồng.

“3.400 đâu?” Gã hỏi.

Gã kia đáp: “Đây là 400. Còn lại 3.000, chờ mày ra tù rồi tính.”

Gã cao lớn giận dữ: “400? Mày cho ăn mày à? Hơn nữa, tại sao tao phải tin mày? Đến lúc đó mày giở quẻ, tao biết tìm ai?”

Gã kia bình thản đáp: “Nếu tao đưa hết cho mày, lỡ mày khai ra tao thì sao? Yên tâm, số tiền này tao sẽ không quỵt. Mày nắm thóp tao, thì tao cũng phải có thứ để khống chế mày chứ. Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có thể tin nhau thôi, mày thấy có đúng không?”

Gã cao lớn nghẹn lời, không biết phản bác ra sao.

Gã kia tiếp tục: “Tao khuyên mày nên đi tự thú sớm, như vậy còn được giảm án, mà lại sớm có được số tiền còn lại.”

Nhìn gã cao lớn đi xa, gã kia mới quay người rời đi. Gã đi một đường, liếc nhìn xung quanh rồi bước vào một công trường đang xây dựng. Gã lại quan sát một lần nữa, chắc chắn không có ai theo dõi.

Gã tháo khẩu trang và mũ, đi vào công trường.

Trong xưởng, vài công nhân đang tụ tập nghe đài phát thanh. Thấy gã, mọi người đều cung kính gọi: “Chào ông chủ Ngô.”

Tên thật của ông chủ Ngô là Ngô Hiểu Phong, gã gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng đi vào một căn phòng, tiện tay đóng cửa lại. Căn phòng vừa xây xong, bên trong chỉ có hai chiếc ghế.

Ngô Hiểu Mẫn đang ngồi trên một chiếc ghế, lấy gậy vạch vạch xuống đất. Thấy anh trai bước vào, cô ta ngẩng đầu hỏi: “Anh, chuyện ổn cả chứ?”

Ngô Hiểu Phong thở dài, kéo chiếc ghế còn lại ngồi xuống, “Hỏng rồi!” Gã thuật lại toàn bộ lời gã đàn ông cao lớn đã kể.

Ngô Hiểu Mẫn nghe càng lúc càng khó chịu, sau khi nghe xong, cô ta tức giận ném mạnh chiếc gậy xuống đất, “Anh tìm đâu ra cái bọn vô dụng thế, đến một đứa con gái cũng không trị được!”

Kế hoạch ban đầu của cô ta là tìm hai gã đàn ông lợi dụng đêm tối để làm nhục Ôn Thu Ninh, sau đó trốn đi. Ôn Thu Ninh không quen biết bọn chúng, mà trong thời đại không có camera này, dù cô ta có báo công an cũng khó mà tìm ra được. Không ngờ, hai gã đàn ông lại không thể đối phó nổi một mình Ôn Thu Ninh!

Ngô Hiểu Phong bị em gái mắng, nét mặt ngượng ngùng, “Bọn chúng nói cô gái đó có thứ gì đó ghê gớm lắm, lợi hại đến nỗi không thể lại gần!”

Ngô Hiểu Mẫn bực bội: “Ghê gớm đến đâu, cũng không thể nào đến mức không trị được một người con gái chứ!”

Ngô Hiểu Phong vội gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, là bọn chúng hèn nhát. May mà em đã nghĩ sẵn cách ứng phó, không thì chuyện này xảy ra, chúng ta đều bị liên lụy hết.”

Ngô Hiểu Mẫn lườm anh trai một cái. Chuyện đã rồi, dù sao đó cũng là anh ruột của cô ta, cô ta không thể cứ bám lấy mà trách móc được.

Một lát sau, Ngô Hiểu Phong thấy sắc mặt Ngô Hiểu Mẫn đã khá hơn, mới lên tiếng: “Hiểu Mẫn này, em thấy cuộc sống của anh bây giờ ngày càng tốt. Ngày xưa cả nhà mình không có nổi 1.000 đồng, vậy mà bây giờ anh làm ăn buôn bán, mở xưởng, mỗi ngày kiếm được mấy ngàn đồng…”

Ngô Hiểu Mẫn ngắt lời anh trai với giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì thì nói thẳng!”

Ngô Hiểu Phong nhìn sắc mặt cô ta, từ tốn nói: “Anh chỉ muốn nói là, sau này chúng ta đừng làm mấy chuyện đó nữa, không đáng đâu! Tuy rằng những người đó đã đắc tội với em, em muốn trả thù, nhưng lỡ chúng ta dính líu vào thì có đáng không? Em xem anh bây giờ có tiền rồi, sống cuộc sống mà trước đây nằm mơ cũng không dám. Em lại là sinh viên, tiền đồ tươi sáng như vậy, chờ em đi làm, lấy chồng sinh con, cuộc sống sẽ ngọt ngào lắm đấy!”

Ngô Hiểu Mẫn hiểu Ngô Hiểu Phong cũng là lo cho cô ta. Giọng cô ta dịu lại: “Số tiền bị mất hôm nay, em sẽ tìm cách kiếm lại.”

Ngô Hiểu Phong nói: “Hiểu Mẫn, anh không tiếc tiền, chỉ lo em đi vào đường sai thôi.”

“Em làm việc có chừng mực, không ai tìm được sơ hở đâu.” Ngô Hiểu Mẫn đứng lên, “Đi thôi, cũng muộn rồi.”

Cô ta kéo cửa đi ra ngoài trước. Ngô Hiểu Phong thầm thở dài. Hắn không biết mấy năm em gái hắn đã xảy ra chuyện gì, mà tính cách thay đổi hoàn toàn. Bây giờ nó cực kỳ tinh khôn, đưa cả nhà hắn đi buôn bán, kiếm được rất nhiều tiền. Nó còn có dã tâm lớn. Ngô Hiểu Mẫn nói chỉ cần đi theo nó, sau này mỗi năm kiếm được hàng triệu đồng là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí mua nửa cái Bắc Kinh cũng không thành vấn đề.

Nhiều tiền như vậy, hắn ngay cả trong mơ cũng chưa thấy bao giờ! Đương nhiên, em gái hắn bây giờ rất mạnh mẽ, nói một là một, nói hai là hai, đến cả hắn làm anh cũng phải kiêng nể vài phần.

Ngô Hiểu Mẫn nén một bụng tức giận, không có chỗ để trút. Mấy năm nay, cô ta muốn làm gì đều thành công, mọi người xung quanh đều sẵn lòng nghe lời cô ta. Cô ta đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nhưng cứ đụng đến Vu Hướng Niệm là lại phải chịu thiệt. Lần này đến một mình Ôn Thu Ninh cũng khiến cô ta phải chịu ấm ức, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment