Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 551

Vu Hướng Niệm liếc mắt cũng không thèm nhìn họ, bình thản nói: "Chúng tôi không phân xử. Hai người đi hỏi con heo ấy, nó mới có quyền lên tiếng."

Câu nói này khiến cả hai đều im lặng, liếc mắt khinh thường nhau rồi tiếp tục ăn cơm. Ôn Thu Ninh nghe Vu Hướng Niệm nói mà cười không dứt, bụng cô đau quặn lại. Gia đình này nói chuyện thật hài hước!

Vu Hướng Niệm chợt nhớ đến chuyện Trình Cảnh Mặc từng mua cái chân trái heo cho cô. Trình Cảnh Mặc cũng nghĩ đến chuyện đó. Anh gắp một miếng thịt lợn kho cho cô: "Em ăn đi."

Trình Cảnh Mặc sợ lại làm dấy lên cuộc tranh cãi giữa Vu Hướng Dương và Lâm Dã, nên chỉ dám nói "chân giò" hay "tay heo".

Vu Hướng Niệm cắn một miếng, hỏi: "Đây là chân trái hay chân phải?"

Trình Cảnh Mặc: "Bên trái."

"Haha…" Ôn Thu Ninh cười đến mức không dừng lại được. Hôm nay là ngày cô được nghe nhiều chuyện hài hước nhất: nào là "tay heo" hay "chân giò", rồi lại đến "chân trái" hay "chân phải".

Vu Hướng Dương nhìn Ôn Thu Ninh cười, trong lòng cũng thấy muốn cười theo. Phải công nhận, lúc cười lên, Ôn Thu Ninh đáng yêu thật.

Một bữa cơm ấm cúng khép lại trong tiếng cười nói vui vẻ. Ôn Cầm cũng cảm thấy quý mến nhóm người trẻ tuổi này, vì bà đã tận mắt nhìn thấy con gái mình cười nhiều đến thế nào khi ở bên cạnh bọn họ. Nụ cười đêm nay của Ninh Ninh còn nhiều hơn cả một năm trước cộng lại.

Hai mẹ con Ôn Thu Ninh đứng tiễn mọi người xuống tận dưới nhà. Ôn Cầm nhiệt tình mời mọi người lần sau lại đến dùng cơm. Ai nấy đều vui vẻ đồng ý, vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con.

Vu Hướng Dương đạp xe đi được mấy mét lại ngoảnh đầu nhìn lại. Ôn Thu Ninh vẫn đứng đó, ngước nhìn theo bóng lưng của bọn họ. Ánh đèn đường lờ mờ hắt ra từ hành lang, phác họa lên vóc dáng mảnh mai của cô. Dường như có cơn gió đêm thổi qua, lọn tóc mái bên tai khẽ bay bay trong làn ánh sáng nhạt nhòa.

Mãi đến khi họ khuất hẳn, hai mẹ con mới trở về nhà dọn dẹp.

"Ninh Ninh này, nhà bạn bè của con chắc điều kiện tốt lắm nhỉ?" Ôn Cầm vừa xếp thức ăn thừa vào tủ vừa hỏi, giọng điệu có vẻ lơ đãng.

Người bình thường có một chiếc xe đạp đã là tốt lắm rồi, đằng này bà lại thấy họ đi hẳn ba chiếc.

Ôn Thu Ninh đáp: "Vâng, rất tốt."

Bà lại hỏi tiếp: "Nhà họ làm nghề gì thế con?"

Ôn Thu Ninh ngước nhìn mẹ, nói một cách nghiêm túc: "Mẹ, nhà họ làm gì thì cũng đâu có liên quan đến chúng ta."

"..." Ôn Cầm vừa mới cảm thấy con gái mình đã thay đổi, vậy mà nghe câu này, bà lại thấy dường như nó vẫn là cô bé lạnh nhạt với mọi thứ ngày nào.

Hai mẹ con dọn dẹp đâu ra đấy, sau đó Ôn Thu Ninh ngồi đọc sách hai tiếng đồng hồ, còn Ôn Cầm thì ngồi khâu vá bên cạnh.

Tối đó, lúc đi ngủ, Ôn Cầm vô tình nhìn thấy trên bụng Ôn Thu Ninh có mấy vệt da ửng hồng.

"Ninh Ninh, bụng con làm sao thế?" Bà tiến lại gần, nhìn kỹ hơn, rồi còn dùng tay sờ sờ vào mấy chỗ ấy.

Ôn Thu Ninh muốn che đi cũng không kịp nữa. Gần một năm rưỡi trôi qua, những vết sẹo của cô đã lành lặn, chỉ còn lại mấy vết thương sâu, da thịt vẫn còn hồng hơn so với những vùng xung quanh.

Ôn Thu Ninh bình thản đáp: "Một năm trước con có làm một cuộc tiểu phẫu."

"Phẫu thuật gì vậy con?" Bà Ôn Cầm truy hỏi, "Sao mẹ thấy có mấy vết sẹo?"

Ôn Thu Ninh vẫn thản nhiên nói: "Da con có chút vấn đề, họ phải cắt bỏ một phần da bị hoại tử, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi." Cô dừng lại một chút rồi nói thêm: "Lúc ấy con không nói cho mẹ vì không muốn mẹ lo lắng, với lại cũng không có gì nghiêm trọng."

Bà Ôn Cầm không nghi ngờ, rụt tay lại, đau lòng nói: "Ninh Ninh, có chuyện gì con cũng phải nói cho mẹ chứ! Con bảo con làm phẫu thuật mà ngay cả một người chăm sóc cũng không có!"

Ôn Thu Ninh vội thay đồ ngủ: "Con có thuê một cô hộ lý, chăm sóc tốt lắm ạ."

Ôn Cầm vẫn thở dài thườn thượt. Con bé này, từ nhỏ đã vậy, cái gì cũng giấu đi để mẹ không phải lo. Ra ngoài gặp chuyện, hay bị tủi thân, nó cũng chưa bao giờ kể cho bà nghe.

"Ninh Ninh, mẹ định ra ngoài tìm việc gì đó làm." Bà Ôn Cầm nói.

Ôn Thu Ninh đáp: "Mẹ mới đến được một tuần, cứ nghỉ ngơi một thời gian đã, qua năm rồi tính sau."

Vẻ mặt bà Ôn lộ rõ vẻ áy náy: "Còn hơn một tháng nữa mới Tết mà, mẹ làm việc quen rồi, con bảo mẹ ngồi không thế nào nhàn được!" Làm mẹ mà không thể tạo điều kiện tốt cho con gái, giờ lại còn phải để con gái nuôi. Nhìn con ban ngày đi học, tối đi làm, về nhà đêm khuya lại còn phải học bài, lòng bà cứ trống rỗng.

Ôn Thu Ninh dịu giọng: "Mẹ mới tới có thể tìm được việc gì mà làm? Nếu mẹ không chịu ngồi yên thì cứ ở nhà làm đế giày. Hiện tại, mỗi tháng con cũng kiếm được kha khá, trong nhà có hơn trăm tệ tiền tiết kiệm, đủ sống mấy tháng đấy mẹ."

Ôn Cầm nghe thế cũng không phản bác nữa.

Thời gian trôi đi thật nhanh. Đến giữa tháng, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm đều được nghỉ phép. Tết năm nay, hai vợ chồng tính ở lại Bắc Kinh, còn Vu Hướng Dương thì "bị triệu hồi" về Nam Thành.

Đêm trước ngày đi, hắn đến hiệu sách để chào tạm biệt Ôn Thu Ninh. Ngoài trời vừa tối vừa lạnh. Hiệu sách vắng tanh, chẳng có mấy người.

Bình Luận (0)
Comment