Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 553

Tắm rửa sạch sẽ xong, hắn nằm trên giường đọc sách. Cơn buồn ngủ ập đến, hắn ném cuốn sách sang một bên, tắt đèn đi ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, tỉnh lại thì toàn thân hắn nóng ran, một nơi nào đó càng trở nên khó chịu.

Trong đêm tối, hắn mở to mắt, th* d*c, mơ màng và bối rối.

Vừa rồi, hắn đã mơ một giấc mộng đầy ... sắc màu.

Trước kia cũng đã từng mơ những giấc mơ như vậy, nhưng chưa bao giờ có hình người cụ thể. Giấc mơ đêm nay, hắn nhìn rõ mồn một cô gái trong đó.

Trong mơ, hắn say sưa tham lam tuyết trắng và phấn hồng, đè cô xuống dưới thân.

Chưa kịp thỏa mãn thì đã tỉnh giấc.

Lúc này, Vu Hướng Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng càng khó chịu hơn là cảm giác xấu hổ. Rõ ràng hai người chỉ là bạn bè trong sáng, vậy mà lại bị hắn làm hoen ố trong giấc mơ!

Trước đây, khi quen Hạ Thanh Vân, hắn cũng chưa bao giờ mơ một giấc mơ như vậy về cô ấy.

“Điên rồi, điên thật rồi!” Vu Hướng Dương tự chửi rủa bản thân rồi rời giường.

Hắn nhìn đồng hồ, còn vài tiếng nữa mới rạng sáng.

Vu Hướng Dương đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn ngồi bên mép giường, đột nhiên rất muốn gặp cô, muốn biết dạo này cô đang làm gì.

Cứ ngồi như thế rất lâu mới bình tâm lại. Trời vừa chạng vạng, hắn đã ra ngoài chạy bộ.

Chắc chắn là do ngày nào cũng rảnh rỗi, năng lượng dư thừa nên mới nghĩ linh tinh!

Chạy đến khi toàn thân đẫm mồ hôi, hai chân nặng trĩu như đeo chì, hắn mới quay về nhà.

Trong nhà, trừ Triệu Nhược Trúc, cô giúp việc và đứa trẻ, mọi người đều đã đi làm hết.

Nhân lúc Triệu Nhược Trúc đưa cháu ra sân phơi nắng, Vu Hướng Dương nhấc điện thoại gọi.

Trình Cảnh Mặc đang cùng hai đứa trẻ chơi xếp hình trong phòng khách. Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhấc máy.

“Trình Cảnh Mặc, tôi đây.”

Nghe thấy giọng nói lấm lét của Vu Hướng Dương, Trình Cảnh Mặc nhíu mày, nói một tràng ám hiệu.

Vu Hướng Dương bực bội, "Tôi đang ở trong nhà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?!"

“Vậy cậu đừng nói chuyện cứ như bị bắt cóc thế.”

Vu Hướng Dương hắng giọng, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Ừm.” Trình Cảnh Mặc chờ mãi, chờ mãi mà không thấy tiếng gì, cứ tưởng điện thoại hỏng, “Alo? Alo? Vu Hướng Dương?”

“Đây đây !” Vu Hướng Dương đáp với giọng thiếu kiên nhẫn.

“Cậu có nói không, không nói thì tôi cúp máy đây.”

“Bên cạnh cậu không có ai chứ?” Vu Hướng Dương hỏi.

Trình Cảnh Mặc: “Cúp máy.”

Hắn không biết giờ giấc sinh hoạt của người trong nhà sao, cứ ở đây nói mấy chuyện tào lao!

“Khoan đã, khoan đã...” Vu Hướng Dương vội vã nói, “Đợi tôi nghĩ xem nên nói thế nào.”

Trình Cảnh Mặc lại tiếp tục chờ.

Cuối cùng, anh cũng chờ được cái giọng điệu khác hẳn ngày thường của Vu Hướng Dương, “Trình Cảnh Mặc, cậu đã bao giờ mơ cái giấc mơ đó chưa?”

Trình Cảnh Mặc lập tức hiểu ra, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngượng ngùng và bực bội của Hướng Dương lúc này, “Mơ thấy ai?”

Vu Hướng Dương né tránh, “Cậu đừng quan tâm tôi mơ thấy ai, tôi chỉ hỏi cậu có từng mơ giấc mơ đó chưa?”

Trình Cảnh Mặc không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Cậu thích cô ấy.” Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Thích? Thích cô ấy á?” Vu Hướng Dương hỏi lại đầy kinh ngạc.

Trình Cảnh Mặc đáp: “Cậu có phải thường xuyên nhớ đến cô ấy, luôn muốn gặp cô ấy không? Cậu có phải thấy cô ấy đi với người đàn ông khác sẽ khó chịu không?”

Vu Hướng Dương: “...”

Đúng là thường xuyên nhớ đến, và cũng muốn gặp cô, nhưng chưa bao giờ thấy cô đi với người đàn ông khác nên không biết.

Trình Cảnh Mặc nói: “Thích thì cứ thích thôi, có gì mà không dám nhận. Cậu lớn đến từng này tuổi mới thích được một người, cũng là chuyện không dễ dàng đâu.”

Vu Hướng Dương: “Thích hay không còn chưa biết! Nhưng chuyện này cậu phải giữ bí mật cho tôi, không được nói với ai, cả Vu Hướng Niệm cũng không được nói! ”

"Mà có phải tôi "mới thích được một người" đâu !"

Trình Cảnh Mặc: “Được.”

Vu Hướng Dương: “Cậu hứa đấy! Nếu cậu mà để lộ, cậu sẽ bị em gái tôi vứt bỏ, bị...”

“Tút... tút... tút...”

Đầu dây bên kia đã cúp máy.

Vu Hướng Dương bực bội cúp điện thoại theo.

Gặp phải chuyện này, hắn cũng xấu hổ lắm, bứt rứt do dự nửa đêm, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Trình Cảnh Mặc.

Trình Cảnh Mặc hẳn là có kinh nghiệm, chủ yếu là hắn cũng ngại đi hỏi người khác.

Trình Cảnh Mặc cúp điện thoại, như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng các con chơi xếp hình.

Anh đã đoán được Vu Hướng Dương thích ai rồi. Anh đã từng trải qua những điều này, nên rất hiểu!

Vu Hướng Dương coi như hỏi đúng người rồi!

Ngày 27 Âm lịch, Ôn Cầm ở nhà nhận được một thùng hàng rất lớn.

Bà mở thùng ra, bên trong toàn là hoa quả. Bà không biết ai gửi tới, nhưng một thùng nặng như vậy, bà nâng còn không nổi, chắc chắn tốn không ít tiền.

Buổi tối, Ôn Thu Ninh về nhà, nhìn thấy thùng hoa quả này liền biết là ai gửi.

Cô cảm thấy bất an, lo lắng mối quan hệ giữa cô và Vu Hướng Dương đã vượt quá giới hạn.

Ôn Cầm hỏi: “Ai gửi thế con?”

“Vu Hướng Dương ạ.”

“Một thùng hoa quả to thế này, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?” Ôn Cầm chần chừ một chút rồi nói, “Ninh Ninh, hai đứa... có phải là?”

Ôn Thu Ninh trả lời dứt khoát: “Không có đâu ạ! Con với anh ấy chỉ là bạn bè thôi!”

Ôn Cầm thử dò xét: “Có khi nào là cậu ấy thích con không?”

Ôn Thu Ninh không biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ nhàn nhạt đáp: “Mẹ, đồng chí Vu Hướng Dương không thích con, từ giờ mẹ đừng có suy nghĩ như thế nữa.”

Ôn Cầm vẫn chưa từ bỏ ý định: “Từ thật xa gửi đến từng ấy hoa quả, cho dù không phải là thích con thì cũng là nhớ đến con. Hai đứa lại chưa có đối tượng…”

Bình Luận (0)
Comment