Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 570

Ôn Thu Ninh xưa nay không quen với sự nhiệt tình của người lạ, cô tìm cớ thoái thác: "Cô ơi, cháu còn phải đi làm, cháu xin phép đi trước ạ."

Triệu Nhược Trúc vội vã đáp: "Vậy được rồi, cháu cứ đi đi. Lần sau cô sẽ bảo Niệm Niệm hẹn cháu đến nhà ăn cơm."

"Vâng, vâng ạ." Ôn Thu Ninh trả lời lấy lệ rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.

Xuống đến sân, cô khẽ thở phào. Triệu Nhược Trúc giống hệt Vu Hướng Dương, quá nhiệt tình.

Với một người chưa từng trải sự đời như Ôn Thu Ninh, chỉ qua một hai lần tiếp xúc, cô làm sao có thể phân biệt được sự khác nhau của "đại ngốc" Vu Hướng Dương và "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ"  Triệu Nhược Trúc được.

Ngay khi Ôn Thu Ninh vừa đi khỏi, Vu Hướng Dương đã hỏi ngay: "Mẹ, mẹ đến hiệu sách tìm cô ấy làm gì?"

Tuy tức giận, nhưng hắn cũng không dám tỏ thái độ với mẹ, chỉ dám hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Triệu Nhược Trúc đáp: "Mẹ có làm khó gì cô ấy đâu, chỉ là mua vài cuốn sách thôi mà, con gấp gáp làm gì?"

Vu Hướng Dương nói: "Mẹ không cần phải đi xem cô ấy đâu, cô ấy không thích con, bọn con chẳng có gì cả."

Bà Triệu Trúc nói: "Mẹ đi xem trước, nếu mẹ thấy thích hợp thì hai đứa cứ tiếp xúc. Nếu không thích hợp, cũng tiện sớm dứt khoát."

Vu Hướng Dương định hỏi "Vậy mẹ thấy chúng con có hợp không", nhưng hắn lại nhịn xuống. Dù sao thì Ôn Thu Ninh cũng có thích hắn đâu.

Vu Hướng Niệm nhìn hai hộp cơm trên bàn, tò mò hỏi: "Đây là gì thế?"

Trình Cảnh Mặc đáp: "Cháo hải sản của Ôn đồng chí nấu."

"Cháo hải sản!" Mắt Vu Hướng Niệm sáng lên, reo lên sung sướng: "Lâu lắm rồi em không được ăn món này."

Vu Hướng Dương đang nằm trên giường bệnh, vùng vẫy muốn đứng dậy: "Cháo của anh ! Của anh!"

"Anh ăn hết được không?" Vừa nói, Vu Hướng Niệm vừa mở một hộp cơm ra. Cô đã ăn sáng rồi, nên chỉ nếm thử một chút lấy hương vị, rồi nhường lại cho Trình Cảnh Mặc.

Vu Hướng Dương đang đói đến nhỏ dãi trên giường, hắn kêu lên: "Người bệnh còn chưa được ăn!"

Triệu Nhược Trúc cầm hộp cháo còn lại, ngồi xuống mép giường đút cho hắn: "Xem ra cũng không phải là không thích một chút nào."

Vu Hướng Dương ăn từng thìa cháo một cách ngon lành.

Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc ngồi ở hai chiếc ghế nhỏ trong góc phòng. Trong lúc anh đang ăn cháo, cô lén véo nhẹ vào eo anh.

Trình Cảnh Mặc liếc mắt ám chỉ, bảo cô đừng nghịch.

Vu Hướng Niệm nhìn thấy Triệu Nhược Trúc và Vu Hướng Dương đang bận ăn uống, không chú ý đến họ. Cô liền ghé sát vào tai Trình Cảnh Mặc, thì thầm một câu.

Trình Cảnh Mặc vừa nuốt một thìa cháo, lập tức sặc, ho sặc sụa và ho dữ dội, tai cũng đỏ bừng.

Vu Hướng Niệm giả vờ vô tội vỗ lưng anh, dặn dò: "Trình Cảnh Mặc, anh ăn chậm thôi!"

Vu Hướng Dương liếc nhìn Trình Cảnh Mặc, buông lời châm chọc: "Đồ ngốc, ăn cháo cũng không xong!"

Vu Hướng Niệm rất chu đáo rót nước cho anh. Trình Cảnh Mặc dần dần bình tĩnh lại, uống mấy ngụm nước để dịu cơn ho. Anh vừa giận vừa bất lực, trừng mắt nhìn cô. Cô chỉ giỏi nói mồm, chứ khi vào việc lại lập tức nhõng nhẽo xin tha.

Vu Hướng Dương ăn hết hộp cháo, vẫn không quên chuyện quan trọng.

"Mẹ ơi, lần trước mẹ thấy Ôn Thu Ninh ở bệnh viện, cô ấy bị sao thế?"

Vu Hướng Niệm giật mình, tai cũng vểnh lên để nghe ngóng.

Triệu Nhược Trúc đáp: "Chắc là bị ốm, ở phòng bệnh ở tầng dưới. Lúc ấy mẹ thấy cô ấy ngã ra đất, không đứng dậy được. Mặt mày không có một chút m.á.u nào."

"Bị bệnh gì ạ?" Vu Hướng Dương lo lắng hỏi.

"Mẹ biết thế nào được!" Triệu Nhược Trúc nói: "Nhìn có vẻ nặng lắm, đi đứng còn khó khăn."

Vu Hướng Niệm nghe vậy, tim như trượt xuống.

Vu Hướng Dương cảm giác lòng mình như bị móng tay cào vào, một nỗi đau nhói sắc bén. Cô ấy ốm nằm viện, ngay cả một người chăm sóc cũng không có, ngã xuống mà không ai đỡ.

Vu Hướng Dương lại liếc nhìn Vu Hướng Niệm, hỏi: "Cô ấy nằm viện mà em không biết?"

"Anh nói gì lạ vậy!" Vu Hướng Niệm có tật giật mình, đáp lại: "Làm sao em biết được?"

Vu Hướng Dương nói: "Anh liền nói mấy con chuột trong hang của em, bạn bè gì mà cô ấy nằm viện lại không có một ai chăm sóc!"

Vu Hướng Niệm giả vờ muốn đánh hắn, mắng: "Với cái mồm độc địa như anh, thì đừng hòng mà theo đuổi Ôn Thu Ninh!"

Vu Hướng Dương cũng không chịu thua: "Với cái tính cách như em, trừ Trình Cảnh Mặc ra thì cũng chẳng ai chịu nổi đâu!"

Vu Hướng Niệm cười nhạo: "Em ít nhất còn có Trình Cảnh Mặc chịu nổi, anh có ai?"

Vu Hướng Dương đắc thắng: "Anh cũng có Trình Cảnh Mặc!"

Trình Cảnh Mặc nghe vậy, buông ra một câu: "Ghê tởm! Tôi không thèm cậu!"

Tuy Vu Hướng Dương chỉ dặn cô nấu cháo trắng nhưng Ôn Thu Ninh làm sao có thể nghe theo. Cô dậy từ rất sớm, ghé chợ mua cá và đồ ăn, rồi về nhà nấu một nồi canh cá nóng hổi cùng vài món mặn và bánh bao. Sợ canh nguội sẽ có mùi tanh, cô gói hộp canh cá trong mấy lớp khăn bông dày dặn, rồi vội vã chạy bộ đến bệnh viện.

Cô không để ý thấy phía đối diện, Vu Hướng Niệm đang đèo Triệu Nhược Trúc bằng xe đạp, cũng đang hướng về phía bệnh viện. Cả hai đều nhìn thấy cảnh cô tất tả chạy vội mang đồ ăn sáng đến.

Triệu Nhược Trúc bật cười: “Hai đứa to xác kia có c.h.ế.t đói đâu mà con bé phải chạy thục mạng thế.”

Vu Hướng Niệm đáp lời: “Nếu cô ấy đi thong thả, thế nào mẹ cũng lại bảo ‘hai đứa nó c.h.ế.t đói rồi mà con bé này còn lững thững’ cho mà xem!”

“Chậc!” Triệu Nhược Trúc bất mãn, “Mẹ là loại mẹ chồng ác độc như thế à?”

“Mẹ chồng?” Vu Hướng Niệm bật cười, “Mẹ nghĩ xa quá rồi đấy! Với cái tính ngờ nghệch, cộng với cái mồm kia của Vu Hướng Dương, đến bao giờ mới rước được vợ về thì còn chưa biết!”

Triệu Nhược Trúc không nhịn được lên tiếng cữu vãn hình tượng của con trai một chút: “Hướng Dương chỉ có mỗi chuyện tình cảm là ngốc nghếch, chứ các mặt khác thì cũng thông minh ra phết đấy chứ.”

Bình Luận (0)
Comment