Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 587

Ôn Thu Ninh đi được một đoạn thì đau lòng Vu Hướng Dương, vừa giữ xe vừa chạy phía sau, chắc chắn là rất mệt. Cô bèn nói chân mình mỏi, không đạp nổi nữa, lần sau sẽ học tiếp.

Vu Hướng Dương sảng khoái đáp: “Mới có một đoạn đường mà em đã mỏi chân rồi. Sau này anh sẽ gọi em dậy tập chạy bộ mỗi sáng!”

Ôn Thu Ninh:"..." Vu Hướng Dương nghĩ gì thế?

Ôn Thu Ninh định xuống xe, nhưng hắn không cho.

“Chân em mỏi thì đừng đi bộ, cứ ngồi trên xe đi, anh sẽ đẩy em về.” hắn nói.

Theo sự chỉ dẫn của Vu Hướng Dương, Ôn Thu Ninh ngồi trên yên, hai tay giữ ghi đông, hai chân đặt lên khung ngang của xe. Cô bị hắn đẩy đi theo một tư thế còn .. giống "khỉ ở rạp xiếc" hơn lúc nãy. Ôn Thu Ninh cảm giác như mình đã tự đào một cái hố cho chính mình.

Đến ngã rẽ vào nhà, Ôn Thu Ninh liên tục nài nỉ, cuối cùng Vu Hướng Dương cũng dừng xe. Cô bước xuống, hỏi hắn: “Anh có mệt không?”

Vu Hướng Dương lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy luyến tiếc vô cùng.

Lại sắp đến lúc hai người phải chia tay. Ôn Thu Ninh cũng cảm thấy lưu luyến. Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh dựng xe ở dưới nhà đi, chúng ta đi dạo một vòng nữa.”

Ôn Cầm biết mỗi thứ Bảy Vu Hướng Dương sẽ đưa cô về nhà, nên nếu cô có về muộn một chút, bà cũng không lo lắng.

Vu Hướng Dương vui vẻ gật đầu. Hắn đẩy xe vào nhà ngang, khóa cẩn thận rồi cả hai lại cùng đi ra ngoài.

Đêm cuối thu, trời trong và sáng, ánh trăng tròn vành vạnh. Hai người sóng bước bên nhau, từng nhịp chân chậm rãi, cả hai đều cố ý tiến lại gần đối phương. Thỉnh thoảng, cánh tay họ lại chạm vào nhau, rồi lại ăn ý tách ra.

Trong lòng Vu Hướng Dương nóng ran, hắn muốn tiến thêm một bước. Hắn và Ôn Thu Ninh đã hẹn hò được một tháng rưỡi, vậy mà ngay cả tay cũng chưa từng nắm. Lần này, cha mẹ đã đồn

g ý cho cả hai qua lại, hắn có thể yên tâm, không còn băn khoăn mà phát triển mối quan hệ sâu sắc hơn với cô.

Tâm hồn Ôn Thu Ninh cũng như bị một chiếc lông vũ gãi nhẹ, vừa nhột, vừa ngứa, có một khao khát mơ hồ.

Hai người cứ thế đi thêm bảy, tám trăm mét nữa. Khi cánh tay họ lại một lần nữa chạm vào nhau, Vu Hướng Dương nắm lấy tay cô. Ôn Thu Ninh đầu tiên ngẩn ra, sau đó khẩn trương đến mức không dám cử động. Cánh tay ấy như đông cứng lại. Bàn tay to lớn của Vu Hướng Dương bao trọn lấy tay cô, ấm áp vô cùng.

Nhưng rất nhanh, Vu Hướng Dương lại buông ra. Khi Ôn Thu Ninh cảm thấy hơi hụt hẫng và ngạc nhiên, cô nghe thấy Vu Hướng Dương hỏi: “Anh có thể nắm tay en không?”

Ôn Thu Ninh lặng thinh. Sao hắn cứ phải nói rõ ra vậy? Cô không hề tránh, chẳng phải đã là đồng ý rồi sao!

Cô liếc mắt nhìn hắn, thấy Vu Hướng Dương cúi gằm mặt, có vẻ ngượng ngùng không dám nhìn cô.

“Vừa nãy anh nắm không tính sao?” Ôn Thu Ninh hỏi ngược lại.

Vu Hướng Dương nói: “Vừa nãy anh chưa xin phép, sợ em giận.”

Ôn Thu Ninh từ từ đưa tay về phía hắn, mu bàn tay cô chạm vào mu bàn tay hắn. Vu Hướng Dương hiểu ý, không ngần ngại nắm lấy tay Ôn Thu Ninh.

Hai người không đan mười ngón, chỉ đơn giản là lòng bàn tay áp vào nhau. Ôn Thu Ninh có thể cảm nhận được những vết chai sần do tập luyện mà có trong tay hắn.

Không biết là tay ai ra mồ hôi, nhưng sau khi nắm một lúc, cả hai đều cảm thấy lòng bàn tay trơn ướt. Thế nhưng, chẳng ai nỡ buông tay nhau ra.

Khi trở lại con ngõ quen thuộc, cả hai đều có chút hối hận, ước gì lúc nãy đã đi xa hơn một chút. Vu Hướng Dương thở dài: “Sao lại về đến nhà rồi nhỉ?”

Ôn Thu Ninh cúi đầu cười khẽ.

Một lát sau, Ôn Thu Ninh rút bàn tay đẫm mồ hôi về, lén lau vào ống quần. “Anh về nhanh đi, mai sáng chúng ta lại gặp nhau mà.”

Vu Hướng Dương cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh đi, dù chưa thỏa mãn nhưng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận. “Em vào nhà đi, anh sẽ đứng nhìn em đi lên.”

Mỗi lần chia tay, hai người đều nấn ná mãi không rời. Cuối cùng vẫn là Ôn Thu Ninh đi trước. Hôm nay họ đã dính lấy nhau suốt cả đoạn đường rồi, Ôn Thu Ninh cũng không muốn câu giờ thêm nữa. Cô bước lên lầu, còn hắn đứng dưới ngõ nhìn theo.

Ôn Thu Ninh về đến nhà, Ôn Cầm đang ngồi bên bếp lò đan áo len.

Mùa đông sắp tới, cô chuẩn bị đan cho Vu Hướng Dương một chiếc áo len. Mấy cuộn len màu đen đặt lăn lóc dưới chân trong chiếc sọt tre, hai chiếc kim đan liên tục đưa tới đưa lui trong tay cô.

“Sao giờ này con mới về?” Ôn Cầm hỏi.

Ôn Thu Ninh ngồi xổm xuống cạnh bếp lò, hơ hơ hai bàn tay cho ấm: “Vu Hướng Dương dạy con đạp xe đạp.”

Ôn Cầm lo lắng dặn dò: “Ninh Ninh này, con với Hướng Dương yêu đương thì yêu đương, nhưng không được làm những chuyện quá giới hạn, ngàn vạn lần đừng đi vào vết xe đổ của mẹ.”

Ôn Thu Ninh gật đầu, trấn an mẹ: “Con biết rồi ạ. Con và anh ấy sẽ không làm gì đâu, mẹ cứ yên tâm.”

Vu Hướng Dương vui vẻ đạp xe về nhà. Hắn dự định, sau khi dạy Ôn Thu Ninh biết đạp xe, sẽ mua tặng cô một chiếc xe đạp nữ. Có xe, cô đi làm, đi học sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, buổi sáng cũng được ngủ thêm chút nữa.

Tiếc là mỗi tuần chỉ có thể dạy cô một lần, chẳng biết khi nào cô mới học được đây.

Bình Luận (0)
Comment