Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 593

Ôn Thu Ninh cắn cắn môi, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên hông hắn.

“Em thích anh, Vu Hướng Dương.”

Với cô, đó đã là câu trả lời lớn nhất mà cô có thể dành cho anh.

Nghe được lời đáp của Ôn Thu Ninh, Vu Hướng Dương vừa vui sướng, vừa cảm thấy xót xa. Hắn siết chặt tay, hận không thể hòa tan cô vào cơ thể mình.

Đôi tay của Ôn Thu Ninh đang đặt trên eo hắn cũng siết chặt lại.

“Vu Hướng Dương, em sắp không thở được.”

“Anh xin lỗi!” Hắn vội vàng buông tay ra.

Ôn Thu Ninh rời khỏi vòng tay của Vu Hướng Dương, ngước mặt nhìn thẳng vào hắn.

Ánh mắt hắn vừa nồng nhiệt, vừa sâu thẳm, khiến trái tim cô tan chảy. Khoảnh khắc ấy, cô đã nghĩ đến cả một đời bên nhau. Hai người nắm tay nhau, ánh mắt giao nhau như có những tia lửa điện lướt qua.

Sau một lúc lâu, Ôn Thu Ninh tiếc nuối nói. “Muộn rồi.”

Vu Hướng Dương kéo tay cô lại, không chịu buông, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi khép mở của cô. Yết hầu hắn khẽ trượt lên xuống, hắn đã muốn nếm thử mùi vị ấy từ lâu lắm rồi.

Có lẽ vì men rượu vẫn còn, đầu óc hắn không đủ tỉnh táo, bản năng đã lấn át tất cả. Hắn từ từ cúi xuống.

Môi hắn hướng về phía cô, đồng tử Ôn Thu Ninh dần giãn ra, cô căng thẳng đến mức quên cả hít thở.

Ngay khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Ôn Thu Ninh đột ngột quay đầu đi, tránh né.

“Vu Hướng Dương!” Giọng cô có chút giận dỗi và cảnh cáo.

“Anh…” Vu Hướng Dương tỉnh táo hơn hẳn, nhưng lại không biết nên nói gì. Nói hắn muốn hôn cô? Hay là xin lỗi? Dường như nói gì cũng không hợp.

Ôn Thu Ninh rút tay ra khỏi tay hắn, không nhìn hắn nữa.

“Anh mau về đi thôi, tạm biệt!”

Lần này, cô bước đi dứt khoát hơn hẳn.

Vu Hướng Dương đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô khuất xa, cảm thấy hối hận vô cùng. Vu Hướng Niệm đã dặn dò hắn phải từ từ, không được nóng vội. Vậy màhắnanh vẫn không kìm được lòng.

Ôn Thu Ninh sẽ giận hắn, không thèm để ý đến hắn nữa phải không? Cô có nghĩ rằng hắn đã mượn rượu để giở trò không? Ngày mai hắn sẽ phải đối diện với cô như thế nào đây?

Mang theo một bụng phiền muộn và hối hận, Vu Hướng Dương quay về nhà.

Ôn Thu Ninh đã nằm trên giường, nhưng tâm trạng vẫn rối bời. Đầu óc cô giờ đây vừa loạn, vừa mâu thuẫn. Vu Hướng Dương có phải đã mượn rượu để làm liều không? Nhưng, những cử chỉ thân mật giữa hai người yêu nhau là rất bình thường mà. Vậy thì sự từ chối đầy tức giận của cô có ý nghĩa gì đây? Cô đã từng nói sẽ không có hành vi hôn trước khi cưới, nhưng cô không hề nói rằng không thể hôn.

Vu Hướng Dương liệu có giận cô không?

Cô biết rõ mình thích hắn, hắn đã mang đến cho cô một cảm giác an toàn và tin tưởng mà không một ai khác có thể cho cô được. Nhưng cô vẫn lo lắng về sự bền lâu của mối quan hệ này.

Đêm hôm đó, cả hai đều trằn trọc khó ngủ. Một người mệt mỏi về thể chất, một người lại mệt mỏi trong lòng.

Sáng hôm sau, Vu Hướng Dương vẫn mang bữa sáng đến nhà Ôn Thu Ninh như thường lệ. Nhưng cả hai không còn tươi cười rạng rỡ như trước. Ánh mắt họ vừa chạm nhau đã vội vàng lảng tránh. Ngay cả khi ăn sáng, hai người cũng im lặng không nói một lời.

Ôn Cầm cũng nhận ra sự khác lạ. Cô cho rằng hai người đã cãi nhau, nhưng vẫn nhiệt tình mời Vu Hướng Dương ăn uống, rồi nhanh chóng đi làm để nhường không gian riêng tư cho họ.

Ôn Thu Ninh thu dọn bát đũa trên bàn rồi mang ra ngoài rửa.

Vu Hướng Dương đã chuẩn bị sẵn nước rửa bát ở ngoài. Hắn vội vã đỡ lấy bát đũa trong tay cô. Ôn Thu Ninh lại quay vào phòng để sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đi làm.

Khi cô sắp sửa bước ra cửa, Vu Hướng Dương bước vào, ngăn cô lại.

“Ninh Ninh…” Hắn ngập ngừng mở lời, vẻ mặt có chút tủi thân, “Tối qua… anh xin lỗi.”

Ôn Thu Ninh không có ý trách móc, cô chỉ né tránh ánh mắt hắn.

“Không sao, chúng ta đi thôi.”

Vu Hướng Dương đứng yên, không nhúc nhích.

“Em nghe anh nói đã.”

Ôn Thu Ninh ngước mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi những lời hắn sắp nói.

Vu Hướng Dương cúi đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng nói chứa đầy sự áy náy: "Ninh Ninh, chuyện tối qua là do anh quá hấp tấp, anh xin lỗi. Về sau, anh sẽ chờ đến khi có sự đồng ý của em mới làm."

Ôn Thu Ninh thoáng sững sờ. "Chờ có sự đồng ý mới làm?" Lời này đúng là làm cô không biết phải đáp lại thế nào.

Vu Hướng Dương thấy cô im lặng, lại tiếp lời: "Tối qua anh không hề say, cũng không có ý định mượn rượu để làm điều bậy bạ với em. Anh hoàn toàn tỉnh táo và biết mình đang làm gì. Chẳng qua là... anh rất muốn hôn em, cái ý nghĩ đó đã đeo bám anh từ lâu lắm rồi."

Lời nói thẳng thắn và chân thật của Vu Hướng Dương khiến trái tim Ôn Thu Ninh hẫng đi một nhịp. Gò má cô bất giác ửng đỏ.

Vu Hướng Dương nhìn thẳng vào mắt cô, giọng kiên định: "Anh không phải là người thiếu trách nhiệm, anh thật sự thích em, tình cảm này rất nghiêm túc. Chỉ cần em nguyện ý, đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ kết hôn."

"Tất nhiên, anh biết mình vẫn còn nhiều khuyết điểm, còn nhiều chỗ chưa chín chắn, em lo lắng không yên tâm trao cả đời cho anh. Nhưng anh sẽ sửa đổi, sẽ học hỏi. Những cái khác thì anh chưa dám chắc, nhưng anh sẽ học hỏi Trình Cảnh Mặc cách đối xử với vợ, anh muốn mang lại cho em một cuộc sống giống như Niệm Niệm."

Bình Luận (0)
Comment