Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 599

Trình Cảnh Mặc bỗng gợi ý: "Hay là tôi hỏi Niệm Niệm thử xem?"

"Không được hỏi!" Vu Hướng Dương trợn mắt nói, "Chuyện này chỉ có cậu với tôi biết thôi!"

Để Vu Hướng Niệm mà biết Ôn Thu Ninh hôn hắn xong lại nôn, thì hắn còn mặt mũi nào nữa!

Khi Trình Cảnh Mặc trở lại phòng, Vu Hướng Niệm đã ngủ say. Hắn thầm mắng Vu Hướng Dương thật không biết điều.

Bên kia.

Tâm trạng Ôn Thu Ninh cũng không dễ chịu hơn Vu Hướng Dương là bao, chỉ là cô giấu đi cảm xúc của mình. Vẫn như mọi khi, cô vệ sinh cá nhân, đọc sách rồi đi ngủ. Nằm trên giường, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Cô nghĩ mẹ đã ngủ nên thở dài một hơi thật dài.

Ôn Cầm thật ra cũng chưa ngủ. Nghe thấy tiếng thở dài của con gái, bà đoán cô đang gặp chuyện gì đó.

"Ninh Ninh, con gặp chuyện gì khó khăn à?"

Ôn Thu Ninh giả vờ vui vẻ: "Luận văn tốt nghiệp con vẫn chưa chuẩn bị xong, trong lòng hơi sốt ruột thôi mẹ."

Ôn Cầm đâu có tin. Ôn Thu Ninh từ nhỏ đến lớn học hành luôn xuất sắc, chưa bao giờ phải lo lắng chuyện thi cử.

Ôn Cầm hỏi một cách thăm dò: "Con với Hướng Dương vẫn tốt chứ?"

"Vâng." Ôn Thu Ninh trả lời rồi thêm một câu: "Vẫn tốt ạ."

"Hai đứa có tính toán gì cho tương lai chưa?" Ôn Cầm hỏi tiếp, "Nghĩ đến khi nào thì kết hôn chưa?"

Ôn Thu Ninh im lặng. Vu Hướng Dương đã nhiều lần nói với cô rằng sẽ chờ cô tốt nghiệp rồi kết hôn. Cô cũng từng rung động, thầm nghĩ, sau khi có việc làm, kết hôn với hắn chắc chắn sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Nhưng bây giờ...

Một lúc lâu sau, Ôn Thu Ninh mới lên tiếng: "Tạm thời chưa có kế hoạch kết hôn đâu mẹ. Cứ để mọi chuyện tùy duyên."

Ôn Cầm nói: "Mẹ thấy Hướng Dương là người có trách nhiệm. Con và nó rất hợp nhau."

Ôn Thu Ninh nhanh chóng chuyển đề tài: "Mẹ ơi, dạo này con bận quá không có thời gian. Mẹ đi mua giúp con một cái mũ cho Vu Hướng Dương được không?"

"Phiền gì mà phiền. Ngày mai mẹ sẽ đi mua ngay."

Sau đó, hai mẹ con không nói thêm gì nữa, mỗi người chìm vào những suy tư riêng.

Sáng hôm sau, Vu Hướng Dương dậy thật sớm, cố tình đi mua những món dễ tiêu như hoành thánh, cháo kê để chuẩn bị bữa sáng. Hắn lo cho dạ dày của Ôn Thu Ninh, sợ cô vẫn còn khó chịu sau đêm qua.

Ôn Thu Ninh cảm thấy vô cùng áy náy. Chính sự bất thường khó nói của cô đã khiến hắn chịu ấm ức. Thế nhưng, sáng nay gặp lại, Vu Hướng Dương vẫn cười nói rạng rỡ, ánh mắt nhìn cô vẫn tràn đầy sự ấm áp, như thể sự khó xử tối qua chưa từng xảy ra.

"Mau lại ăn sáng đi, nóng hổi này." Vu Hướng Dương cười tươi, vẫy vẫy tay gọi cô.

Khi Ôn Thu Ninh ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa sáng nóng sốt kia, khóe mắt cô bỗng cay xè, vội cúi đầu để giấu đi cảm xúc. Vu Hướng Dương thường ngày vốn là một người phóng khoáng, vô tư, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng vì cô, hắn đang cố gắng từng chút để trở thành một người đàn ông chu đáo, tỉ mỉ.

Thấy cô chỉ cúi đầu mà không nói gì, Vu Hướng Dương cứ ngỡ cô không có khẩu vị, không muốn ăn.

"Dạ dày vẫn khó chịu à?" Hắn lo lắng hỏi.

"Không có." Ôn Thu Ninh ngước lên, nở một nụ cười nhẹ, không để lộ cảm xúc thật của mình. "Hoành thánh và cháo kê, món nào trông cũng ngon, em không biết nên chọn cái nào."

"Trẻ con mới chọn ! Ăn hết!" Vu Hướng Dương không nghĩ ngợi, đặt cả một bát hoành thánh và một bát cháo kê nóng hổi trước mặt cô.

Ôn Thu Ninh bật cười: "Em ăn không hết nhiều thế đâu."

Vu Hướng Dương trả lời ngay lập tức, chẳng cần suy nghĩ: "Phần còn thừa, anh ăn."

Ôn Thu Ninh chỉ biết lắc đầu cười. Cuối cùng, cô cố gắng ăn hết cả hoành thánh lẫn cháo kê, bụng no căng. Cô không thể nào để Vu Hướng Dương ăn đồ ăn thừa của mình được.

Trong bữa sáng, Ôn Cầm nghe Ôn Thu Ninh nhắc đến chuyện dạ dày không thoải mái thì trong lòng lo lắng. Bà lén nhìn sự tương tác ngọt ngào giữa hai người mà càng thêm bất an. Vu Hướng Dương cũng chỉ vừa mới biết chuyện Ôn Cầm không có việc làm, nhưng hắn thấy đó không phải là chuyện gì to tát cả. Hắn chỉ nói vài câu động viên Ôn Cầm, rồi nhanh chóng rời đi vì phải đưa Ôn Thu Ninh đi làm.

Cả ngày hôm đó, hai người không có hành động thân mật nào, cùng lắm chỉ là lén nắm tay nhau khi không có ai để ý.

Ôn Thu Ninh đã do dự cả ngày, liệu có nên nói cho Vu Hướng Dương về nguyên nhân khó nói của mình. Cô không biết đây có phải là một loại bệnh không, và cũng không biết khi nào nó sẽ khỏi, hay liệu nó có thể khỏi được không. Nếu nói cho hắn biết, lỡ hắn không chấp nhận thì sao? Cô thực sự rất để ý Vu Hướng Dương, rất để ý hạnh phúc khó có được này, thế nên cô sợ hãi mất đi.

Chiều đến, Vu Hướng Dương lại phải quay về trường.

Trước kia, cả hai luôn tranh thủ trốn vào góc khuất để hôn nhau, nhưng hôm nay, họ chỉ đứng mà chẳng làm gì cả.

Sau một ngày suy nghĩ, Ôn Thu Ninh không muốn lừa dối Vu Hướng Dương nữa. Thế nhưng, để nói ra sự thật rằng cô bài xích "chuyện kia" với đàn ông, cô thật sự không thể mở lời. Cô chọn một cách uyển chuyển hơn: "Vu Hướng Dương, hiện tại em chưa có ý định kết hôn. Em ... em ... em hình như rất bài xích những tiếp xúc thân mật với người khác giới."

Vu Hướng Dương vẫn thẳng thắn như mọi khi: "Cái tiếp xúc thân mật mà em nói cụ thể là gì?"

Bình Luận (0)
Comment